Chương 40
Type: Thùy Miên
Tống Diệm tỉnh lại từ sớm tinh mơ. Rèm cửa kéo kín khiến trong
phòng chỉ lấp ló ánh sáng mờ ảo. Hứa Thấm đang nằm trong lòng anh ngủ
say. Song khi anh vừa nhỏm dậy, cánh tay cô đang choàng qua eo anh cũng
giật mình theo. Cô mở choàng mắt: “Anh đi đâu vậy?”
Anh nằm xuống, cúi đầu lại gần, hỏi cô: “Dậy rồi à?”
“Vâng.” Hứa Thấm dụi mắt, vươn tay ôm lấy eo anh. “Anh vừa cử
động, em tỉnh dậy ngay.”
“Vậy là phải trách anh rồi.” Tống Diệm cười khẽ, nghiêng người qua
tủ đầu giường lấy cốc nước đến, anh uống nửa cốc, còn lại nửa cốc đưa cho
cô. “Này!”
Hứa Thấm ngồi dậy, nhận lấy cốc nước, lúc này mới phát giác thân thể
mình mỏi nhừ, rã rời. Đêm qua, cô lo cho vết thương của anh nên ngoan
ngoãn phối hợp. Mặc anh. Theo anh. Thế mà anh không bớt phóng túng
chút nào, cứ giày vò cô hết lần này đến lần khác. Nhưng nhớ đến ánh mắt
dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm cô của anh, cô lại tìm thấy niềm vui và
sự bình yên đã đánh mất từ lâu.
Tống Diệm vươn cánh tay, tìm kiếm trên tủ đầu giường, chạm phải
hộp thuốc lá.
“Anh muốn hút thuốc à?”
“Không, anh lấy điện thoại.” Cuối cùng anh cũng mò được, mở di
động ra, sáu giờ đúng rồi. Anh nhìn cô, quan tâm hỏi: “Em vẫn hút thuốc
à?”