“… Sao anh biết?” Hứa Thấm chột dạ.
“Lần trước quét dọn nhà em, thấy em giấu gạt tàn ở ngăn tủ dưới bồn
rửa tay… Em làm bác sĩ mà hay quá nhỉ!”
Hứa Thấm im lặng đưa cốc nước cho anh. Anh đặt lại chỗ cũ.
“Thỉnh thoảng áp lực quá em mới hút một điếu thôi. Gần đây bớt rồi.”
Cô lui vào trong chăn, thản nhiên đổ tội: “Nói đúng ra, em hút thuốc là do
anh dạy đấy!” Em bị anh dạy hư thì có.”
Tống Diệm nhướng mày, nhìn cô cười. “Hửm? Em còn dám đổ vấy
cho anh à? Bản thân nhất quyết đòi thử, muốn ngăn cũng không ngăn
được.”
Anh nằm xuống theo cô. Tay cô lại ôm lấy anh, “Vậy ư? Sao em
không nhớ gì cả.”
Khóe môi anh cong cong.
Hứa Thấm gối đầu lên vai anh: “Mỗi ngày đến sáu giờ sáng, anh đều
tự động thức dậy thế này à?”
“Ừ, thói quen rồi.” Anh nghiêng người ôm cô vào lòng, chóp mũi cọ
cọ lên gương mặt cô, giọng trầm khàn: “Còn em?”
“Em làm việc theo ca, không có quy luật. Nếu làm ca ngày thì bảy giờ
dậy. Dù sao chỗ này cũng rất gần bệnh viện.”
“Bảy giờ à…” Tống Diệm lẩm bẩm, tay vuốt ve eo cô, trán cọ vào tóc
cô, lưỡi khẽ liếm lên vành tai Hứa Thấm: “Còn một giờ nữa…”
Sự ham muốn lồ lộ qua giọng nói lẫn hơi thở đàn ông phả vào tai, cô
không nhịn được khiêu khích, hơi thở cũng run run, lí nha lí nhí: “Hôm qua
anh hăng quá, giờ em còn đau đấy.”