MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 415

Dây dưa đến hơn bảy giờ, Hứa Thấm mới rời giường chuẩn bị đi làm.

Tống Diệm cũng xuống theo.

Cô lê dép đến phòng vệ sinh rửa mặt, vừa xong xuôi đã nghe thấy

tiếng di động đổ chuông. Cô rút vài tờ khăn giấy ra lau mặt, rảo bước ra
khỏi phòng vệ sinh, cho là bệnh viện gọi.

Đến khi cầm điện thoại lên, Hứa Thấm liền sững sờ. Là mẹ gọi. Cô

nhìn thoáng qua Tống Diệm. Anh đang đứng bên giường măc quần áo, có
vẻ không chú ý đến cô. Hứa Thấm đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, bắt máy,
nhỏ giọng gọi: “Mẹ!”

“Sao nhỏ tiếng vậy? Còn chưa dậy à?”

“Con dậy rồi ạ.” Cô cất cao âm lượng một chút, tay vô thức gãi gáy.

“Đang chuẩn bị đi làm.”

“Mẹ và bố thấy con trên tivi rồi.”

“Dạ.”

“Ôi, mặc dù mẹ không đồng ý việc con tiền trảm hậu tấu chạy đến khu

vực thiên tai cho lắm, nhưng may mà không gặp phải chuyện nguy hiểm gì,
bây giờ còn lập được công nữa. Bố con rất tự hào về con, mẹ cũng thế.
Thấm Thấm, lần này con làm rất tốt.”

“Cảm ơn mẹ. Giờ… mẹ không phản đối con làm bác sĩ nữa sao?” Hứa

Thấm dè dặt hỏi.

“Lúc trước, mẹ thấy công việc này quá cực nhọc, không có thời gian

chăm sóc gia đình. Thôi, con thích thì cứ làm đi. Nghề bác sĩ này nói ra
cũng danh giá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.