nguy hiểm thì sao?”
“Vậy thì đừng sinh. Anh và em không giống đám người trong giới kia,
không có hoàng cung cần người thừa kế.” Anh thế mà còn sức hăng hái
trêu cô cơ đấy! Hứa Thấm đá anh một cú.
Bất chợt, cô lại nhớ đến người đàn ông Phó Văn Anh sắp xếp cho
mình làm quen hồi trước.
Người đàn ông đẹp trai, giàu có, trí thức, giỏi giang kia đề cập: “Em
không cần làm gì cả, không cần đi làm cũng được, gả vào nhà anh cứ việc
an tâm hưởng thụ cuộc sống, chỉ cần sinh con là được.”
Nghĩ đến đây, Hứa Thấm không khỏi ôm anh càng chặt hơn.
“Tống Diệm?” Cô ngẩng đầu.
“Hả?” Anh mở đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ ra nhìn cô.
“Anh thích em ở điểm nào?” Cô thật tò mò.
Anh nghiêm túc suy nghĩ giây lát, cuối cùng đáp một câu: “Không
biết.”
“Không biết á?” Hứa Thấm nhăn mày. “Nói cứ như em không có ưu
điểm nào hết vậy.”
Tống Diệm buồn cười: “Nếu là hiện tại, quen em qua việc xem mắt thì
sẽ cần nhắc: Ừ, cô gái này mặt mũi không tệ, tính cách tam được, công việc
tử tể, gia đình danh giá. Những thứ này đều tốt. Nhưng anh quen em từ hồi
còn lông bông… khi ấy chưa kịp nghĩ ngợi gì đã động lòng rồi. Còn chưa
suy nghĩ thấu đáo thì sao biết được lý do…”
Anh chậm rãi nói xong, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cô yên lặng nghe
xong, không quấy rầy anh nữa.