Chương 47
Type: Hasuko
Đêm đầu tiên ở nhà cậu mợ Tống Diệm, Hứa Thấm không tài nào ngủ
được. Bữa tối nay, Tống Diệm đi vội vàng nên không kịp ăn cơm. Về phần
vì sao phải gắp rút đi thì… trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Còn Hứa
Thấm, dù sao làm cũng đã làm rồi nên chỉ đành cười lúng túng mà thôi.
Tính tình cậu mợ rất tốt, không câu nệ, không kiểu cách, không khí
bữa cơm khá thoải mái. Cơm nước xong xuôi, cậu mợ thu dọn bát đũa. Hứa
Thấm thấy ngại ngùng nên cũng xắn tay định giúp đỡ. Địch Miêu nằm trên
sô pha chơi điện thoại không buồn ngẩng đầu lên, gọi với ra: “Em còn
không phải động tay mà, chị cũng đừng nhúng tay vào làm gì, cứ để bố mẹ
em làm thì tốt hơn.”
Buổi tối, cô ở trong sân làm mộc với cậu. Hai người không nói lời
nào, chỉ có âm thanh xoàn xoạt của lưỡi dao bào qua khúc gỗ thỉnh thoảng
vang lên, mùi gỗ thông thoang thoảng trong gió lạnh.
Cậu mợ đi ngủ khá sớm, Hứa Thấm cũng trở về phòng nghỉ ngơi
nhưng không sao ngủ được. Có lẽ con người tại mọi thời điểm trọng đại
trong cuộc đời đều cảm thấy thấp thỏm giống cô, huống chi giờ phút này,
cô chỉ có một mình trong hoàn cảnh lạ lẫm.
Đêm càng lúc càng sâu, cô ngước mắt xem đồng hồ, đã một giờ sáng
rồi. Hứa Thấm một mình trằn trọc trên giường, chợt phát hiện vầng trăng
đã treo cao tự lúc nào, rọi qua khung cửa sổ thứ ánh sáng dịu dàng. Đêm
trăng hôm nay thật đẹp, bóng cây in lên cửa gỗ tạo thành những mảng sáng
tối hài hòa. Cô nằm nghiêng nhìn bóng cây loang lổ, cảm thấy như một bức
tranh thủy mặc yên bình. Đây là nơi Tống Diệm đã sống những năm qua.