Còn đang thẫn thờ thì chuông di động đột nhiên vang lên, giữa màn
đêm tĩnh mịch nghe rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô biết là anh gọi về, lập tức
ngồi bật đậy, nhanh chóng bắt máy: “A lô?”
“Vẫn chưa ngủ à?” Đầu kia điện thoại rất yên tĩnh, làm nổi bật giọng
nói trầm ấm của anh.
“Sao anh biết?” Cô nằm sắp trên gối, hỏi lại.
“Bắt máy nhanh quá đấy!” Anh bật cười. “Cũng đoán là em không ngủ
được… Sao vậy, không quen à?”
Hứa Thấm đưa ngón trỏ lên gãi trán, có vẻ ngượng ngùng: “Hơi hơi
ạ!”
Anh im lặng một lát mới hỏi tiếp: “Buồn à?”
“Không đâu.” Cô cười khẽ, nằm trong chăn đổi một tư thế khác để dễ
dàng nói chuyện với anh hơn.
Bên kia, Tống Diệm nhẹ bước ra khỏi tòa nhà, đi bộ trên thao trường:
“Xin lỗi, anh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra đột ngột như vậy, nếu
không sẽ ở nhà với em một thời gian. Như vậy, Em sẽ quen hơn.”
“Không sao đâu.” Hứa Thấm nhẹ giọng trấn an anh. “Đâu phải lần đầu
tiên em gặp cậu mợ đâu. Với lại, hồi trung học, cậu mợ còn rất thích em
mà.”
“Hiện giờ, cậu mợ vẫn thích em.” Tống Diệm cười cười bổ sung.
Hình như anh đi đến chỗ lộng gió, cô nghe được tiếng gió ào ạt qua
điện thoại. Anh khum tay che lại, đợi gió lắng xuống mới quan tâm hỏi: “Ở
với cậu mợ có thoải mái không?”