MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 494

“Ừm, buổi tối, em bào gỗ với cậu một lát.” Hứa Thấm trả lời, hai chân

vun vẫy trong chăn. “Còn anh, buổi tối làm gì?”

“Chỉnh lý lại chuyện trong đội, huấn luyện đội viên, dạy chó nghiệp

vụ.” Tống Diệm lần lượt liệt kê công việc hôm nay cho cô nghe.

“Là chú chó cứu viện ở khu động đất ấy ạ?” Hứa Thấm nhớ láng máng

là có một “nhân vật” như vậy.

“Ừ, em không biết đâu, nó biểu hiện xuất sắc, được lên nhị đẳng đấy!”

Tống Diệm bật cười kể: “Con chó đó khôn lắm, biết mình lập được công
lớn, cả ngày vênh mặt hất đuôi ra vẻ ta đây. Mấy ngày nữa rãnh, anh sẽ
trừng trị nó.”

Hứa Thấm bị anh chọc cười, tinh thần hăng hái, lại trở mình nằm sấp:

“Nó tên gì thế ạ?”

Bên kia gió lớn, anh cười thật khẽ: “Tiểu Mạnh.”

Ngón trỏ Hứa Thấm cào cào mặt gối, cô mím môi cười với anh:

“Không phải đặt theo tên em đấy chứ?”

“Em nói thử xem?” Anh ung dung hỏi ngược lại.

“Chắc chắn là em rồi, anh hãy chờ xem.” Cô hiếm khi được cưng

chiều mà bày ra thái độ “nữ hoàng” thế này.

Anh cười vang, cô cũng cười theo: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sắp bốn tuổi.”

“Tình cảm với anh tốt lắm hả?”

“Đương nhiên…” Anh lại cười dịu dàng. “Rất thích anh… Chỉ thích

anh thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.