MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 525

Bóng lưng cô bỗng cứng đờ.

“Anh xin lỗi, Hứa Thấm! Anh không muốn để em lo lắng.” Giọng anh

khan khan mang theo chút mỏi mệt.

Cơ thể run rẩy, cô lắc đầu, cúi xuống nhìn ngón tay mảnh khảnh của

mình đang bấu chặt vào cạnh bàn: “Không phải việc này, thứ em muốn
không phải là lời xin lỗi của anh.”

“… Em không cần anh xin lỗi em.” Cô buồn bã thốt lên: “Anh cũng

đừng xin lỗi em.”

Hai người đều rơi vào yên lặng. Căn phòng im ắng khác thường, bầu

không khí gần như ngưng đọng.

“Tống Diệm!” Cô vẫn đưa lưng về phía anh, giọng nói nhỏ xíu, có

chút ngập ngừng: “Anh có nghĩ đến việc… chuyển công tác không?”

Mi tâm Tống Diệm vẫn nhíu lại, cảm xúc trên gương mặt không thay

đổi quá nhiều, anh đang định nói gì đó thì cô đột nhiên quay phắt người lại,
vội vã ngắt ngang: “Vẫn là về nhà rồi hãy nói. Bây giờ đang trong giờ
làm.”

Thế nhưng anh biết rõ, cô dang lâm vào trạng thái hết sức mâu thuẫn,

vừa tức giận vừa sợ hãi, muốn trốn tránh. Sợ anh không đồng ý, nên mới
trốn tránh. Anh vô thức mím chặt môi.

Cô kéo giá để đồ đến phía sau anh, thuần thục nâng kéo cắt bỏ chiếc

áo lấm bẩn, thấy khắp người anh đều là thương tích, mới có cũ có, cái này
nối tiếp cái kia, hệt như người mình đồng da sắt, không biết đau vậy.

Tay nắm nhíp run lên, mắt Hứa Thấm hoe đỏ. Cô không cao thượng vĩ

đại, càng không hề có tinh thần xả thân vì nghĩa. Cô chỉ là kẻ ích kỷ, cô chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.