Mấy ngày nay, Tống Diệm chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, hôm nay lại
bận bịu cả ngày, mới lót dạ có hai cái bánh bao. Anh vừa mệt vừa đói, vừa
ngối xuống đã ăn ngấu nghiến, không chào hỏi lấy một câu.
Mợ nhìn thấy anh im lặng như thế thì lòng lo ngay ngáy. Bình thường,
dù công việc có gặp khó khăn thế nào đi nữa cũng không thấy anh có bộ
dạng này. Mợ vừa gắp thức ăn vào bát Tống Diệm vừa thấp giọng hỏi han:
“Hôm nay… cháu gặp Thấm Thấm hả?”
Tống Diệm khựng đũa chốc lát mới tiếp tục ăn cơm: “Vâng.”
Mợ lập tức nhìn anh từ đầu đến chân: “Bị thương hả? Bị thương chỗ
nào?” Vừa nói bà vừa kéo ah quan sát.
Tống Diệm hơi nhíu mày, gạt tay mợ ra: “Vết thương nhỏ thôi ạ.”
Thấy vẻ mặt đã biết anh khó chịu: “Thấm Thấm đau lồng à?”
Tống Diệm không đáp.
Thấy anh im lặng, mợ khó tránh khỏi lo sợ bất an, hỏi dò: “Sẽ không
chia tay chứ?”
Tống Diệm sửng sôt, miệng ngốn đầy cơm, dừng lại mất một lúc mới
thấy anh lắc đầu.
Mợ thở phào nhẹ nhõm, thầm mắng mình nói gở. Nếu chia tay thật,
Tống Diệm không thể nào ngồi yên ở đây được.
“Người không sao là tốt rồi.” Mợ an ủi. “Sao trông con tâm sự nặng nề
vậy? Nói cậu mợ nghe, xem thử có cho con ý kiến được không.”
Tống Diệm im lặng giây lát, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cảm thấy mình rất
vô dụng ạ.” Thậm chí, anh còn không thể khiến cô yên lòng.