MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 529

Cô vốn là người thích nghĩ ngợi không đâu, lại quen im lặng chịu

đựng, dù swoj hãi và bí bách chết đi được, cũng phải chờ đến cực hạn mới
dám bộc phát. Những ngày qua không có anh ở bên, không biết cô đã sống
thế nào nữa. Đêm đó gặp ác mộng, cuống cuồng gọi cho anh, sau đó thì
sao? Quen rồi liền tự mình chịu đựng.

Tống Diệm hơi cúi đầu, đưa tay day day ấn đường, xoa sống mũi.

Người quá mệt mỏi, không muốn nói gì cả.

Anh không nói nhiều, song mợ vẫn lên tiếng: “Diệm à, mợ biết con

thích con bé, không khuyên được. Mợ và cậu cũng không xen vào, chỉ nhắc
nhở con một vài chuyện thôi. Không phải mợ lắm chuyện. Nhưng Thấm
Thấm ấy, tốt thì tốt thật, mợ cũng nhìn ra được con bé thật lòng thích con.
Nhưng chỉ sợ sống chung với nhau lâu dàu sẽ nảy sinh bất hòa. Con nghĩ
lại đi, trước kia, cuộc sống của mẹ con cũng đâu có tệ, nhưng gặp được kẻ
có tiền có quyền vẫn chạy theo người ta. Dù cuối cùng rơi vào kết cục kia
cũng không chịu quay về cuộc sống của người bình thường. Đừng nói chi
là Hứa Thấm từ bé đã…”

“Hứa Thấm không giống bà ta.” Tống Diệm khẽ gằn từng tiếng. “Mợ

cũng đừng nhắc đến người đàn bà kia nữa.”

“Nhưng mà…” Mợ còn định nói gì đó đã bị cậu kéo lại.

Tống Diệm buông đũa: “Hứa Thấm sắp tan ca rồi. Con đi đón cô ấy

đây!”

“Còn sớm mà, con chưa ăn được mấy miếng…”

Tống Diệm đứng phắt dậy, cầm áo khoác trên ghế, đi ra cửa.

Hai vợ chồng cậu ngồi yên trong nhà, đến khi nghe thấy tiếng bước

chân càng lúc càng xa, cổng mở ra rồi đóng lại, cậu mới khẽ nói: “Đã nói
với em bao nhiêu lần rồi, đừng nhắc đến chị ta trước mặt thằng bé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.