MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 531

Sự lạnh lùng của Hứa Thấm bỗng chút tan chảy, người cũng không

phản kháng nữa. Hồi niên thiếu, anh toàn ra vẻ người lớn, luôn miệng gọi
cô: “Bà xã à!” Từ lúc gặp lại, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế.

Phố Ngũ Phương trống trãi vắng tanh, ngước mắt dõi ra xa chỉ thấy

nhà gỗ đường đá, ngói đỏ tường thấp. Vẻ phồn thịnh huyên náo ban ngày
đã sớm tan biến, chỉ để lại sự tiêu điều, cô quạnh cho đêm khuya. Xung
quanh im lặng như tờ, dường như cả thành phố đều đang ngủ say, chỉ còn
hai người họ ôm nhau trên con đường khuya thanh vắng.

Hứa Thấm quay người lại, siết chặt lấy eo anh, tựa đầu vào ngực anh,

nhắm mắt lại. Làn da cô cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim lên xuống
trong lồng ngực anh, khoang mũi ngửi thấy hương xà bông thơm mát của
anh. Nơi thế giới nhỏ trong lòng anh vẫn đem lại cảm giác yên ổn quen
thuộc cô hằng mơ ước. Hai người chỉ im lặng ôm lấy nhau như thế.

Anh cúi đầu hôn lên gương mặt lạnh cóng của cô, ôm chặt lấy cô thật

lâu, không nỡ buông tay, đến tận khi phát hiện người cô run run mới nắm
lấy tay cô xoa nắn sưởi ấm: “Tìm một chỗ ngồi thôi, dẫn em đi ăn gì đó.”

Cô ngẩng đầu: “Mợ có nấu bữa khuya mà?”

“Không ăn với cậu mợ. Chỉ hai chúng ta thôi.” Anh mỉm cười, nhìn cô

cưng chiều.

Phố Ngũ Phương không hoàn toàn ngủ say. Sâu trong con ngõ, rẽ bảy,

tám khúc cua vẫn có hàng quán còn sáng ánh đèn. Tống Diệm dẫn Hứa
Thấm đến một quán hải sản, gọi mấy món cô yêu thích.

Quán bài trí bình dị nhưng sạch sẽ, đã khuya mà vẫn còn có khách. Ai

cũng nhỏ tiếng trò chuyện để không làm phiền người bên cạnh.

Hai người chọn một bàn ở góc khuất. Hứa Thấm cởi áo phao lông vũ

ra. Chớp mũi còn ửng đỏ vì cóng, cô nói với người phục vụ: “Cho tôi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.