khuya đã nói, chờ thăng chức rồi hãy làm lớn chuyện?”
Cô ngừng vuốt ve tay anh, nghiêm túc suy nghĩ giây lát mới hỏi ngược
lại; “Có thể không?”
Tống Diệm nhìn cô chăm chú, nhưng không nói gì.
Cô ôm lấy chân mình, kề đầu trên đầu gối, quay sang anh, kể một
chuyện rất không liên quan: “Tiêu Diệc Kiêu thường đến câu lạc bộ Vịnh
Lưu, ở đó có một người quản lý tên là A Lộ. Em hay theo Tiêu Diệc Kiêu
đến đó nên cũng biết cô ấy.”
Hành lang tĩnh mịch, giọng nói nhẹ nhàng của cô chậm rãi vang lên.
“Em hỏi A Lộ: Trong câu lạc bộ có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy,
nguồn tài nguyên ấy từ đâu ra? Có phải ông chủ có chống lưng, cưỡng ép
cướp đoạt không? A Lộ nói không có chuyện đó đâu, đều là tự nguyện cả.
Em thấy lạ, toàn ngườ đẹp hạng nhất, làm ở nơi khác cũng đâu có tệ, cớ gì
phải đến đây? Có phải bị cuộc sống ép đến đường cùng không? A Lộ nói:
Cũng không phải. Cô ấy bảo: Câu lạc bộ chỉ tuyển lễ tân thôi, tiền lương
còn cao hơn cả nhân viên văn phòng. Người đến nộp đơn tuy biết đây là nơi
nhiều tệ nạn, nhưng lễ tân vẫn có thể giữ mình trong sạch. Họ không muốn
đợi đến khi ra trường, chỉ mong nhanh chống kiếm được đồng tiền, có thể
đủ cho mình đặt chân ở Đế Thành rồi bỏ nghề.
Sau khi làm lễ tân một tháng, quản lý gạ đi dẫn khách. Chỉ đi thêm vài
bước, không phả vào phòng tiếp khách nhưng tiền lương gắp đôi. Ừ, lương
gắp đôi là có thể kiếm tiền nhanh hơn, có thể rời khỏi đây sớm hơn. Thế là
họ bắt đầu công việc mới, làm dẫn khách.
Một tháng sau, quản lý lại nói, hay là làm phục vụ. Chỉ cần dẫn khách
vào trong phòng, tiền lương gắp đôi. Ừ, vậy là làm phục vụ.