thông” nên dời mắt sang, gương mặt không tỏ vẻ gì nhưng một giây sau lại
nháy mắt với cô.
Cô không khỏi mím môi cười, sau khi ngồi xuống lại quay đầu nhìn
anh, tầm nhìn không bị ngăn cản, rất tốt.
Đêm hội khen thưởng này được phát sóng trực tiếp và khung giờ vàng
trên khắp cả nước. Còn nữa tiếng nữa mới khai mạc nhưng bên dưới đã kín
chỗ. Mấy MC ăn mặc chỉn chu ở trên sân khấu tập dượt bản thảo, nhân viên
hậu trường thì bận rộn qua lại.
Bên khu quân nhân yên tĩnh không một tiếng động, bên chỗ Hứa
Thấm thì xì xào bàn tán. Cô ngồi không bao lâu liền đứng dậy đi vệ sinh.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô bắt gặp Tống Dệm đang đứng chờ. Anh
mặc quân phục chỉn chu, tay cầm mũ quân đội, đứng một bên hành lang, cả
ngừi toát lên khí khái hiên ngang, đĩnh đạc.
Cô tươi cười chạy đến, mắt lấp lánh nhìn anh: “Anh đi theo em ra đấy
à?”
“Ừ, ra thăm em.” Anh cảm thán: “Gặp được một lần thật chẳng dễ
dàng gì.” Nói xong, anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
Cô bỏ hai tay vào túi, bẽn lẽn: “Lúc không làm việc, mặc áo blouse
thấy kỳ kỳ, nhưng lãnh đạo yêu cầu phải mặc như vậy.”
“Đẹp mà.” Tống Diệm tấm tắc khen cô, vẫn nhớ việc cô bị thương nên
quan tâm hỏi: “Tay em thế nào rồi?”
Cô giwo tay lên cho anh xem, vết thương đã đóng vẩy. Anh nâng niu
tay cô trong lòng bàn tay mình, ngón cái thô ráp khẽ mơn trớ xung quang,
khoog chạm vào vết thương kia. “Chắc là sắp lành rồi.”