MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 639

“Nói sự thật gì? Em đâu có hại anh ta. Em không thẹn với lương tâm.”

Địch Miểu biện giải. “Họ làm ầm ĩ chia sẻ bài viết, em không nói một câu
cũng không tham gia. Thậm chí còn không thèm bấm xem hay bình luận
nữa kìa.”

“Nhưng em biết chuyện này không phải như vậy. Với trí thông minh

của em, chắc chắn trong tay em còn có chứng cứ.” Tống Diệm khẳng định
chắc nịch.

Địch Miểu á khẩu. Quả thật lúc Diệp Tử nói gặp được người quen, vẻ

mặt cô ta có phần không đúng lắm. Xuất phát từ nỗi chán ghét, cô đã nghi
ngờ cô ta muốn giở trò quỷ gì đó rồi nên đi theo xem thử. Kết quả…

Địch Miểu không phủ nhận được. sao lần nào anh trai cũng bắt thóp

được cô thế này. Càng khó chịu hơn là anh còn vì muốn cứu người Mạnh
gia mà la mắng cô nữa.

Tống Diệm thấy Địch Miểu chậm chạp không lên tiếng, không còn

nhẫn nại, khẽ cảnh cáo: “Em vẫn ở đây chơi điện thoại di động từ nãy đến
giờ, nên không biết tình hình căng thẳng thế nào. Còn kéo dài nữa, Mạnh
Yến Thần sẽ tiêu đời đấy!”

Địch Miểu lạnh mặt: “Anh ta có tiêu tùng thì vẫn còn tử tế hơn anh cả

trăm nghìn lần. Không đến lượt anh quan tâm đâu.”

Tống Diệm thoáng im lặng, biết trong lòng em gái đang nghĩ đến điều

gì, bất chợt không biết nói sao.

Đúng lúc này, đèn cảm biến âm thanh của cầu thang chợt tắt. cả lối đi

chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng len qua khe cửa nhàn nhạt hắt vào, để
lại một tia sáng mỏng manh ngăn giữa hai anh em.

Anh giơ tay vuốt tóc cô, bình thản nói: “Nếu em chỉ vì ghét Mạnh gia

thôi thì không cần thiết đâu.” Anh thương yêu nhìn em gái. “Chuyện đã qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.