MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 656

Kể từ khi bước vào trường, Hứa Thấm trở nên vui vẻ hẳn. Chắc hẳn

với cô, những năm tháng dưới mái trường này cũng như là dòng ký ức tươi
đẹp nhất. Tống Diệm không khỏi cong khóe môi. Anh ngồi ở vị trí trước
đây của mình, nhìn cô chăm chú.

Trong lúc lơ đãng, kỷ niệm như ùa về trước mắt. Những năm tháng

trung học, anh luôn nhìn cô từ đằng xa, tiết nào cũng thế, như thể nhìn mãi
không chán. Rõ ràng tính cách anh rất hiếu động, nhưng lại có thể thầm
lặng dõi theo cô không ngừng nghĩ. Cũng chính trên lối đi chật hẹp này, cô
ôm cặp sách, cúi đầu bước ngang qua tầm mắt anh, cùng lúc đó tiến thẳng
vào trái tim anh.

Tại sao anh lại thích cô cơ chứ? Chỉ là thích, thế thôi.

Thích vẻ yếu đuối, ẫn nhẫn của cô khi bị bắt nạt.

Thích vẻ vô đơn, đáng thương khi bị xa lánh.

Thích cô ngoan ngoãn đi đến nắm lấy góc áo anh, lệ thuộc vào anh,

như thể cả thế giới này chỉ anh mới có thể bảo vệ được cho cô, để cô nương
tựa.

Như thể chỉ khi ở đây, anh mới chân thực tồn tại trên thế giớ này.

Giống như trước khi biết cô, anh chưa từng “thật sự tồn tại” vậy.

Khi còn bé, Tống Diệm chỉ có bố, không có mẹ. Trong ký ức ủa anh,

bố là người đàn ông anh tuân nhưng nát rượu, bạo lực. Mỗi lần say sưa, ông
liền đánh anh tơi tả, mắng chửi mẹ anh bằng những từ ngữ tục tĩu. Nhưng
khi tỉnh lại, ông ôm anh nghẹn ngào khóc lóc nói lời xin lỗi.

Tống Diệm chưa bao giờ hận ông. Trong tiềm thức của một đứa trẻ

như anh luôn chia rõ nhân quả. Anh biết, bố anh bị vợ vứt bỏ, sự tự tôn đàn
ông bị người ta dẫm đạp, giày xéo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.