MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 657

Anh cũng hiểu mấy lời người lớn hay thậm thụt nói với nhau, biết mẹ

mình đi làm nhân tình cho nhà giàu, nên dù bố anh say rượu có thô bạo thế
nào, anh cũng chưa từng hận ông. Anh chỉ cảm thấy ông thật đáng thương
mà thôi.

Hai cha con cứ sống như thế cho đến một buổi năm Tống Diệm bảy

tuổi, bố say rượu về nhà, vấp ngã, đầu đạp vào tảng đá. Hôm sau, Tống
Diệm tỉnh dậy, mở cửa định ra ngoài thì nhìn thấy ông. Lúc này, thân thể
người cha đáng thương của anh đã cứng đờ.

Tiểu Tống DIệm lay ông, gọi mấy tiếng liền nhưng ông không trả lời,

là không thể trả lời. Thằng bé nhỏ xíu băng qua đoạn đường xa tít tắp đến
gõ cửa nhà cậu mình: “Bố con chết ròi. Cậu mau giúp con với, con kéo
không nỗi.”

Sau đó, anh được cậu đón đi, bị che giấu khỏi tất cả những ân oán từ

đời bố mẹ mình. Nhưng dù giấu thế nào đi nữa, đứa trẻ cũng sẽ tìm mọi
cách nghe lén. Hóa ra mẹ anh đã sớm sinh một đứa trẻ khác, có điều đứa trẻ
kia từ nhỏ đã phải nhận vợ cả làm mẹ, chưa bao giờ gặp mặt bà, cũng
không biết đến sự tồn tại của bà. Nhưng dù bị đối xử như thế, bà cũng
không chịu trở về mà vẫn ngoan ngoãn ở trong căn biệt thự người đàn ông
kia chu cấp như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Lúc mười tuổi, Tống Diệm đã lén đi tìm mẹ. Anh thu thập từng mẩu

tin dù nhỏ nhất, tìm đến tận ngôi biệt thự kia. Lúc đến nơi, căn nhà trống
vắng. Anh ở bên ngoài đợi mãi, đến khi sắp ngủ gặt mới chợt nghe thấy
tiếng xe ô tô.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ mình. Bà xinh đẹp, mặn mà hơn trong

hình rất nhiều. Bà tựa và ngực người đàn ông xa lạ voiwis tư thái yểu điệu,
thướt tha, mặc anh đứng ven đường như một đứa trẻ lưu lạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.