MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 659

bị cô trói buộc. Mối quan hệ giữa hai người đã trở thành song phương.
Cũng kẻ từ lúc ấy, tia sáng yếu ớt chiếu rọi cõi lòng anh ngày một bành
trướng, đến khi không thể khống chế được nữa.

“Tống Diệm, em sợ ngã.” Anh phải đỡ em đấy.

“Tống Diệm, em trèo không nỗi nữa.” Anh cõng em với.

“Tống Diệm, em lạnh.” Anh ôm em đi nào.

“Tống Diệm, em buồn.” Anh hãy đến dỗ dành em.

“Tống Diệm, thằng kia sờ tay em.” Anh đi đáng nó đi.

“Tống Diệm, một mình em không được đâu.” Phải có anh ở bên mới

được.

“Tống Diệm, anh phải nhanh lên, dẫn em trốn đi.” Em chỉ muốn ở

cùng với anh thôi, những người khác đều khôn được.

“Tống Diệm...”

Cô đổi đủ cách hành hạ, như thể trong lòng đang thiếu hụt gì đó,

không ngừng muốn anh chứng minh bằng hành động, chứng minh tầm
quan trọng của cô đối với anh cũng được, hay chứng minh anh yêu cô cũng
tốt. Dường như cô không hề biết thỏa mãn, không ngừng đòi hỏi ở anh.
Còn anh lại hoàn toàn hưởng thụ, lần lượt đáp ứng cô, cho cô hết thảy
những gì cô muốn. Cô càng lệ thuộc vào anh, càng gần anh, anh lại chìm
đắm trong đó, không tài nào thoát khỏi.

Cô thể hiện một mặt không ai biết trước mặt anh, một mặt chỉ mình

anh được hưởng thụ. Chỉ có anh mới có thể khiến cô vui vẻ, khiến cô
buông thả, mà sự thật này lại khiến anh thỏa mãn và yên bình đên lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.