MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 661

lặng lẽ già đi cùng năm tháng, nhưng không tài hề bị lu mờ, ngày qua ngày
cố chấp chờ đợi người lạc mất ký ức trở về tìm lại.

Một tia nắng xuyên qua tầng mây, rọi lên mái tóc mượt như tơ của

Hứa Thấm. Cô nheo mắt nhìn sang, đưa tay che đi ánh sáng: “A, mặt trời
mọc rồi.”

Cô băn khoăn hỏi anh: “Có phải chúng ta nên đi rồi không? Lát nữa,

học sinh sẽ đến đấy!”

“Chơi thêm vài phút nữa.” Tống Diệm đứng dậy đi đến bục giảng,

cầm khăn lau sạch một góc bảng đen.

Hứa Thấm tò mò đi theo: “Anh làm gì vậy? Viết chữ à?”

“Ừ.” Anh lấy một viên phấn, quay sang viết lên bảng.

Hứa Thấm rướn cổ xem thử, vừa mới nhìn thấy một chữ Hứa đã bị

Tống Diệm đưa tay che kín mắt: “Qua bên kia viết đi!”

“Đồ kep kiệt.” Hứa Thấm “hừ” một tiếng, cố ý giữ khoảng cách với

anh, cầm lấy khăn đi lau góc bảng khác.

Lau xong, cô vỗ bụi trên tay rồi cũng tìm lấy một viên phấn. Giây phút

cô chạm vào đáy hộp, cả người cô như sững lại. Cô không dám tin vào mắt
mình, chậm rãi cúi đầu để nhìn cho kỹ hơn. Thứ cô chạm vừa chạm vào
không phải viên phấn mà là một chiếc nhẫn màu bạc. Bụi phấn li ti không
ch được ánh sáng lấp lánh từ nó.

Não như ngừng hoạt động, cô không thốt lên được âm thanh nào, chr

có tiếng hít thở khe khẽ trong ánh nắng vàng ươm.

Mặt trời lên cao, ánh sáng soi qua cửa sổ trải đầy phòng học mười

năm trước. Năm đó, chính tại đây, cậu thiếu niên ngồi cuois lớp nhếch môi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.