MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 663

Chương 62

Type: Oanh

Lúc rời khỏi sân trường, mắt Hứa Thấm vẫn rưng rưng lệ.

Khi ấy, mặt trời đã lên cao, tia nắng vàng dịu soi tỏ khắp vùng đất, phủ

một lớp mong manh lên sân trường mờ sáng mùa đông. Nhóm học sinh tốp
năm tốp ba đeo cặp sách tíu tít đi vàotrường rồi tản ra khắp nơi, đặt chân
lên từng bậc thang, khắp hành lang, mỗi lớp học.

Chúng mặc đồng phục, gương mặt trẻ trung dồi dào sức sống. Hứa

Thấm nghĩ, năm đó cô và Tống Diệm chắc hẳn cũng mang nét mặt ngây
ngô và thuần khuyết như thế. Cho đến giờ khắc này, cô mới nhận thức sâu
sắc được rằng mười năm qua có ý nghĩa là gì.

Biết anh vào năm mười lăm tuổi, cô vẫn là thiếu nữ nhút nhát, anh vẫn

là thiếu niên hiếu động. Mười tám tuổi chia tay, cô chỉ là đứa trẻ yếu đuối,
anh vẫn là chàng trai đơn thuần. Hôm nay, bàn tay thời gian vội vàng lướt
qua, mười năm như một cái chớp mắt, cô đã thêm chín chắn và trầm
tĩnh,cậu thiếu niên hôm nào lại giống như sau một đêm lại trở thành người
đàn ông vóc nguồi đáng tin cậy, bả vai rộng lớn gánh vác cả đất trời. Đó
chính là người đàn ông của cô.

Mắt Hứa Thấm ươn ướt. cô vội chớp chớp mắt, hít mũi mấy cái để

điều chỉnh cảm xúc, cúi đầu xuống nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên
ngón áp út, nụ cười không sao vơi đi được.

Tống Diệm bỏ tay vào túi quần đi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc sang cô.

Từ lúc ra khỏi lớp học, cô vẫn mang dáng vẻ này, chốc chốc nhìn chiếc
nhẫ, lát lát lại cười khúc khích. Quả thật chiếc nhẫn đeo trên tay cô rất đẹp,
tay cô vừa trắng vừa mịn, chiếc nhẫn càng thêm phần lung linh. Ngày ấy đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.