MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 664

chọn nhẫn, anh vừa nhìn đã nhấm ngay chiếc này, khi đó còn nghĩ cô đeo
lên chắc hẳn rất đẹp. Quả nhiên là thế!

Hai người bước xuống bậc thềm, chạm mặt nhóm học sinh đang ùa

vào. Có không ít ánh mắt tò mò hướng về phía họ. Có đứa học sinh nghịch
ngợm, chạy len qua lỗ hổng giữa hai người. Có đứa thì lịch sự nhìn ra họ là
một đôi nên khựng lại, đi vòng qua bên.

Tống Diệm thấy cô vẫn còn cười ngốc nghếch bèn trêu chọc: “Thích

đến thế cơ à? Em cứ nhìn nó mãi, chẳng chịu dời mắt.”

Hứa Thấm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đẹp đẽ trong veo: “Thích vô

cùng. Thích đến mức m muốn đeo cả đời, cả đời đều không nỡ tháo ra.”

Gió thổi xào xạc qua rặng tre, dệt nên am thanh rộn ràng mơn man đến

tận đáy lòng Tống Diệm. Anh giải thích với cô: “Đây là nhẫn cầu hôn. Chờ
đến lúc chính thức kết hôn sẽ có một cặp nhẫn, thích hợp đeo vào ngày
thường hơn.”

Hứa Thấm kéo bàn tay anh đang bỏ trong túi ra xem. Móng tay anh

được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay thon dài xương xương, đeo nhẫn nhất định
sẽ rất đẹp. Mà chiếc nhẫn chính là lời tuyên bố anh là hoa đã có chủ, chỉ
nghĩ đến thế thôi cô đã vô cùng phấn khích rồi.

“Em sợ đến khi anh đeo nhẫn cưới rồi, ngược lại càng trêu hoa ghẹo

nguyệt hơn thì có.” Dù thích là thế nhưng cô vẫn cứ phái cứng miệng mới
chịu.

Anh bĩu môi cười: “Ong bướm bên cạnh anh còn thiếu sao?”

Hứa Thấm nghe thấy thế càng hứng trí bừng bừng: “Mấy năm qua, có

nhiều người theo đuổi anh không?” Nghĩ đến lúc trước anh từng nói nếu
mọi cô gái anh cứu đều đòi lấy thân báo đáp thì anh đã chết vì kiệt sức rồi,
cô lại tò mò hỏi: “Người muốn lấy thân báo đáp anh nhiều không vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.