MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 666

trước, chính tại nơi này, cô vừa ra khỏi cổng trường chưa đến năm mươi
mét đã bị anh chặn lại. Cậu thiếu niên hất cằm vênh váo: “Cưng tên Hứa
Thấm đúng không? Anh thích cưng rồi đấy!” Vừa nhìn đã thích, không dời
mắt đi được nữa.

Hai người vừa ra khỏi cổng trường thì đã đến giờ ăn sáng. Tống Diệm

dẫn Hứa Thấm đến một quán nhỏ gần đó. Quán xá nơi đây vẫn như xưa,
không nhuốm màu già cỗi như ngôi trường, chắc hẳn đã được sửa sang,
nhưng thực đơn vẫn là mấy món cũ, đầu ắp kỷ niệm.

Hằng năm, có quá nhiều học sinh mới nhập học và học sinh cũ tốt

nghiệp, bà chủ đã sớm không nhận ra Hứa Thấm là ai, nhưng lại nhận ra
Tống Diệm. Lúc bưng hai bát mì lên, bà còn vui vẻ chào hỏi.

Hứa Thấm ngạc nhiên: “Anh đúng là nhân vật làm mưa làm gió đấy!

Bao nhiêu năm rồi mà bà chủ vẫm còn nhớ.”

Tống Diệm cười cười, không giải thích, rút đũa ra lau sạch rồi mới

đưa cho cô. Cô không biết sau khi tốt nghiệp, tháng nào anh cũng đến đây
một lần, ngoại trừ thời gian đi lính, còn lại chưa từng gián đoạn.

Đang ăn giữa chừng, di động của Hứa Thấm bỗng đổ chuông. Cô nhìn

thoáng qua, sắc mặt khẽ biến đổi.

Tống Diệm ngước mắt lên, nhìn thấy màn hình hiển thị tên người gọi

đến là “Bố”. Lúc này, có rất đông học sinh đang ùa đến mua bữa sáng,
khung cảnh ồn ào, nhốn nháo vô cùng.

Anh nói: “Chỗ này ồn ào, em ra ngoài nghe đi.”

“Vâng.” Hứa Thấm vòng qua đám đông học sinh, đi ra ngoài nghe

điện thoại. Không đến một phút sau, cô đã trở lại, khó xử nói với Tống
Diệm: “Bố bảo em qua đó một chuyến, có chuyện muốn nói với em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.