MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 668

Trên bàn đặt vài món điểm tâm tinh tế, đợi Hứa Thấm ngồi xuống,

Mạnh Hoài Cẩn mở lời: “Ăn sáng đi, bố gọi cho con đấy.”

Khi nãy, Hứa Thấm đã ăn lưng lửng dạ, nhưng nhìn gương mặt tiều

tụy của Mạnh Hoài Cẩn, cô vẫn không đành lòng cự tuyệt, bèn cầm đũa lên
gắp viên há cảo tôm lấy lệ.

Trên đường đến đây, cô có xem qua tin tức. Cảnh sát đã giải quyết

xong vụ án của Mạnh Yến Thần. Vì chứng cứ hết sức rõ ràng, đám sinh
viên cũng công kkhai xin lỗi nên gió bỗng đổi chiều, mọi người lập tức
quay sang chỉ trích Diệp Tử bằng đủ ngôn từ nhục mạ khó nghe, còn yêu
cầu cảnh sát phải nghiêm trị làm gương.

Hứa Thấm chú ý đến nick “Người trong cuộc”. Người này không

ngừng làm tiết lộ các thối hư tật xấu của Diệp Tử như ham tiền, nịnh bợ,
làm gái bồi bàn, bắt cá hai tay, thảo mai...Xem ra Phó Văn Anh đã quyết
tâm muốn hủy diệt Diệp Tử rồi. Từ trước đến giờ, bà không cho phép
người khác khiêu chiến quyền uy của mình. Nhất là lần này, con trai bị vu
oan, tất nhiên bà sẽ nghĩ mọi cách trả thù, khiến đối phương sống dở chết
dở.

Hứa Thấm bất chợt nhớ đến thời cấp hai, trong lớp có một bạn cười

nhạo giọng phổ thông của cô. Phó Văn Anh biết chuyện liển lập tức đến
trường gội cô giáo và phụ huynh cô bạn kia ra nói chuyện. Không biết học
đã nói gì, chỉ biết sau đó, mỗi lần cô bạn kia gặp cô liền nhượng bộ không
ít.

Ân nghĩa của Mạnh gia, cô vẫn luôn ghi nhớ. Nhưng cô không thể bỏ

qua lỗi lầm họ đã gây ra với Tống Diệm được. Cô phần nào thấy hối hận vì
đã đến đây gặp Mạnh Hoài Cẩn mà không suy xét trước sau. Cô thật sự
không thích cảm giác mâu thuẫn khi bị xé thành hai nữa như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.