MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 669

Mạnh Hoài Cẩn nhấm nháp tách trà, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô.

Cô chỉ biết chăm chú vào ăn, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.

Ông đành mở lời: “Chuyện Yến Thần vẫn phải nhờ đến con.”

“Là chuyện nên làm.” Hứa Thấm đáp máy móc.

Cô vẫn có chút kháng cự, từ lúc vào cửa đến giờ không chịu nhìn

thẳng ông lấy một lần, nói năng cũng nhát gừng.

Mạnh Hoài Cẩn muốn khuyên cô làm lành với Phó Văn Anh, định giở

chiêu bài tình cảm trước: “Thấm Thấm, mặc dù lờ bố nói con có thể không
tin, nhưng nếu hôm nay người xảy ra chuyện là con, mẹ con cũng sẽ làm tất
cả.”

Hứa Thấm không lên tiếng, lẳng lặng ăn từng miếng một.

“Cũng giống như vậy...” Mạnh Hoài Cẩn ngập ngừng, tự cảm thấy khá

xấu hổ khi mở miệng đề cập tới chuyện tiếp theo. “Nếu năm đó, người
không nghe lời là Yến Thần, bà ấy cũng sẽ làm như thế. Bố thừa nhận, bố
mẹ không phải bậc phụ huynh tốt. Nếu đặt tình cảm cảu con cái và lợi ích
của gia đình lên bàn cân, chắc chắn bố mẹ sẽ nghiêng về sau. Nhưng bố
vẫn muốn nói với con rằng, bất kể bố hay là mẹ con đều không phân biệt
đối xử giữa con và Yến Thần.”

“Con tin.” Hứa Thấm cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu Mạnh Yến

Thần đau khổ, mẹ sẽ đau lòng. Còn con đau khổ, mẹ có đau lòng không?”

Mạnh Hoài Cẩn thảng thốt.

Hứa Thấm cố chấp không chịu ngẩng đầu. “Nếu đau lòng thì đau lòng

như đối với Mạnh Yến Thần hay như đối với anh họ? Mẹ hỏi con tại sao có
thể vì một người đàn ông mà phản bội lại bố mẹ. Nhưng lúc vùi dập người
con yêu nhất, mẹ có từng nghĩ đén cảm nhận của con không? Nếu nghĩ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.