MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 667

“Ừ. Em xong việc thì gọi cho anh.” Anh không tỏ thái độ gì khác

thương.

“Vâng.” Hứa Thấm nói xong, vẫn còn ngồi thất thần.

“Em nghĩ gì vậy?” Tống Diệm vẫn luôn để ý từng biểu cảm của cô.

Hứa Thấm không đành lòng. “Anh vì em mới xin nghĩ phép, vậy mà

em lại để anh một mình.”

Tống Diệm khẽ cười, hiếm khi nói bằng giọng điệu ngả ngớn thời niên

thiếu: “Vậy em nghĩ kỹ xem nên bồi thường cho anh thế nào đi.”

Cô hỏi nghiêm túc: “Bằng cách nào bây giờ? Em cũng đã đồng ý lấy

anh rồi mà.”

Anh nhìn cô chốc lát, không đùa nữa, tiễn cô: “Không có gì, em yên

tâm đi đi.”

Trên đường đi, ngẫm nghĩ một hồi, Hứa Thấm mới hiểu ra từ “bồi

thường” của anh là có ý gì, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài một
hơi.

***

Địa điểm gặp mặt là một quán trà Hồng Kông ở Bát Yên Kiều. Thời

điểm này, có rất nhiều người đang ăn sáng, nhưng tiến vào khu phòng riêng
lại yên tĩnh hơn nhiều. Hứa Thấm vừa bước vào quán đã có mấy phần mất
tự nhiên, càng đi càng thấp thỏm, nhớ đến điều gì đó bèn chạm tay lên
chiếc nhẫn trên ngón áp út, bấy giờ mới an tâm hơn một chút.

Đẩy cửa phòng ra, chỉ có mình Mạnh Hoài Cẩn bên trong, cô ngồi

thoáng thở phào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.