MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 660

Hai đứa trẻ với hoàn cảnh sống và tính cách hoàn thoàn đối lập, vậy

mà bù trừ cho nhau, gắn bó với nhau, không thể tách rời suốt ba năm.
Khoảng trống trong snh từng chút từng chút được lấp đầy. Cho đến ngày
chia tay hôm đó, lại một lần nữa, trái tim anh như bị khoét rỗng một mảng,
chẳng khác nào con ác mộng bố mẹ đã gây ra cho anh từ thuở thơ bé lại tái
diễn một lần nữa.

Suy nghĩ mông lung của Tống Diệm lập tức ngừng lại. Anh quay về

thực tại, rủ mắt nhìn vết khắc trên bàn học, khẽ nhếch môi. Thời gian chia
xa đã qua không cần nhắc lại, may mà con đường dù gian khổ nhấp ngô,
nhưng cuối cùng họ cũng đã đoàn tụ.

Anh cảm giác được gì đó liền ngước nhìn sang. Đầu bên kia phòng

học, Hứa Thấm đang nằm nhoài trên bàn, mỉm cười nhìn anh, ánh mắt sáng
lấp lánh: “Anh đang ngẩn ngơ gì thế? Em ngắm anh lâu lắm rồi đấy!”

Nụ cười của cô có thể dễ dàng xoa dịu đi tất cả.

“Ừ.” Anh vuốt mũi. “Đang suy nghĩ chuyện công việc đấy mà.” Anh

nói dối, nhanh chống chuyển đề tài. “Sau khi tốt nghiệp, em có trở về
trường không?”

Hứa Thấm lắc đầu: “Còn anh?”

Anh cười nhưng không đáp. Đã về rất nhiều lần, mỗi lần đều nhân lúc

sáng sớm hoặc ban đêm, hoặc nghĩ hè, nghĩ Tết anh đều chọn thời điểm có
thể tránh né đám học trò. Sân trường rộng thênh thang chỉ có một mình anh
dạo bước. Nhìn cỏ cây trêm sân khô héo, úa tàn, nhìn vách tường tòa nhà
dạy học dần dần loang lổ, nhìn những viên gạch lát trên bậc cầu thang
chầm chậm nứt thành từng vết...

Hơn mười năm qua, với anh, trường học là một tòa thành im ắng và

quạnh quẽ, nhưng bên trong lại chứa đựng vô số ký ức của anh và cô. Nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.