MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 658

Hai người đó đi ngang qua mà không hề chú ý đến anh. Song, người

phụ nữ bất giác quay đầu, liếc nhìn anh thoáng chốc rồi khuất bóng trong
căn nhà bề thế.

Không biết vì sao nhưng anh dám chắc rằng bà biết anh là ai. Thế

nhưng bà không hề nhìn anh thêm một lần.

Anh quay người bỏ đi, còn nhỏ một bãi nước bọt vào chiếc xe kia, về

sau không còn đi tìm bà ta lần nào nữa.

Mãi sau này, suốt những năm tháng dài đằng đẵng, Tống Diệm luôn

cảm thấy mình là kể có cũng được không có cũng chẳng sao, hệt như người
cha bỏ đi của anh vậy. Không đúng, anh còn đáng thương hơn vả bố mình.
Ít nhất anh vẫn cần bố, nhưng bố lại không cần anh. Mẹ anh thì...đừng nhắc
đến làm gì.

Cho dù đến thời niên thiếu nỗi loạn, bởi vì vẻ bề ngoài điển trai mà

được rất nhiều bạn gái vây quanh, cảm giác “cô độc”, “bị bỏ rơi” và “không
ai cần” vẫn đeo bám anh. Anh chán ghét sâu sắc nhưng sauy nghĩ ấy. Với
tính kiêu ngạo, coi trời bằng vung của mình, anh tuyệt đối không thừa nhận
bản thân lại yếu đuối đến thế. Bố anh cũng là một người đàn ông vô cùng
đẹp trai, nhưng kết quả thì sao chứ?Anh sợ mình cũng sẽ như vậy. Rốt
cuộc, anh chẳng có gì cả.

Mãi cho đến một ngày, anh tình cờ nhìn qua cửa sổ, thấy một cô bé

gầy gò, ôm cặp sách bước vào lớp, nhút nhát đi ngang qua anh. Kể từ đó,
trong lòng anh như có một tia sáng soi chiếu.

Nếu như nói thời điểm anh nhấc bút viết hai chứ “Tống Diệm” to đùng

lên áo khoác đồng phục đưa cho cô mặc chẳng qua chỉ là đơn phương tuyên
bố sự bảo vệ và chiếm hữu cô, vậy thì khi cô trả lại chiếc áo đồng phục đã
phai chữ cho anh, bảo anh viết lại tên mình lần nữa, cô đã chính thức thừa
nhận sự bảo vệ và chinh phục của anh rồi. Chính trong khoảng khắc ấy, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.