MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 681

quần xám, bên ngoài mặc áo khoác màu be, mái tóc buông xõa, còn cố ý tô
son đỏ mà Tống Diệm tặng nữa.

Bảy giờ kém hai phút, cô đã đến cổng đội Phòng cháy Chữa cháy trạm

Thập Lý, lòng hân hoan mong đợi. Mấy lính gác cổng chỉ liếc nhìn cô một
cái rồi dời mắt đi ngay. Hứa Thấm kiễng chân ngó nghiêng bên trong hết
lần này đến làn khác. Nhớ đến lần trước, bị bài hát trong quán bar thôi thúc,
cô nhất thời nảy sinh xúc đọng, chạy đến đây tìm anh, nhưng anh không có
trong đội.

Khi đó là mùa hè, cây cối trên đường xanh um, nhưng cô lại bi

thương, ngột ngatk đến hoảng loạn. còn hôm nay, cây cối trụi lá, cảnh phố
xá tiêu điều nhưng tâm trạng cô lại như bầu trời xanh trong trên cành cây
khô kia.

Cô đứng trông ngóng chốc lát đã thấy Tống Diệm mặc quân phục chạy

đến đón mình. Cô không giấu được nụ cười, thật sự phần nào đó cảm giác
đi thăm người nhà rồi.

Cách vài mét, Tống Diệm đã nhìn tháy khuôn mặt tươi tắn của cô, hít

thật sâu một hơi. Phải thừa nhận rằng anh thật sự nhớ cô đến chết đi được.

Hôm đó, cô nói trong điện thoại: “Không sao, em chờ anh trở về là

được.” Cô không biết rằng ở đầu bên kia, lòng anh đã mềm như bông vải,
vành mắt đỏ hoe. Cuối cùng, anh cũng biết được cảm giác có một gia đình
của riêng mình là như thế nào. Chỉ cần có một người luôn chờ đợi mình là
đủ.

Anh sải bước đến trước mặt cô, thyas cô dày công trang điểm, không

nhịn được mà cười lộ lên: “Đẹp đấy!”

Hứa Thấm ngại ngùng khiêm tốn: “Cũng giống với bình thường mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.