MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 745

“Thề à? Hồi em tốt nghiệp cũng có thề đấy.” Cô dễ dàng đánh lạc

hướng sự chú ý của anh: “Lời thề của các anh là gì?” Cô lay người anh:
“Em muốn nghe.”

Anh bị cô cù vào eo nhồn nhột, không nhịn được cười lớn, lại nhẹ cau

mày: “Để anh nghĩ đã.” Rồi mím môi suy nghĩ giây lát: “Ừm, thề sao nhỉ,
vì nhân dân phục vụ...không sợ hi sinh, trung thành với cương vị.” Ban đầu
nhớ không rõ lắm, dần dần anh càng nói càng lưu loát. “Phấn đấu làm việc,
không màng gian khổ, dù trong bất cứ tình huống nào cũng tuyệt đối không
phản bội tổ quốc, tuyệt đối không phản bội quân đội.”

Hứa Thấm thảng thốt, bỗng dưng nhớ đến sau hôm say rượu, anh đến

nhà tìm cô. Khi ấy, lời hứa anh cho cô là...

Nhìn thấy ánh mắt cô, anh biết cô đã nhó lại, bèn khẽ cười: “Đúng

vậy, cũng tuyệt đối không phản bội em.”

Co kề sát vào anh, đầu vùi vào hõm cổ anh, nhắm mắt lại, không khỏi

hồi tưởng khốn cảnh hôm đó, dòng nước nong nóng lại thấm ướt hàng mi.

Ánh mặt trời soi vào mắt cô, thế giới trở nên đỏ rực, cũng sưởi ấm trái

tim cô. Cô không lên tiếng, nhưng dù không nói, anh cũng hiểu được thôi.

Hai người yên lặng rất lâu, hưởng thụ giây phút yên bình bên nhau.

Gió thổi man mát. Thi thoảng, cô mở hé đôi mắt nhìn quanh, trên mái hiên
tứ hợp viện là khoảng trời xanh lam hình chữ nhật, trong veo, cao vời vợi.
Cho dù thời gian vĩnh ciễn dừng lại ở giây phút này, cũng không phụ nhân
sinh.

Dựa vào nhau chốc lát, cô điều chỉnh tư thế, nhưng vô tình nhìn thấy

chiếc túi lớn đặt dưới ghế, liền ngồi dậy: “Còn đồ chưa dọn xong kìa.”

“Để anh.” Tống Diệm đứng dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.