MỘT Ý NIỆM KHÁC VỀ HẠNH PHÚC - Trang 168

trắng tiêu tiền cho mỗi bữa ăn nhiều hơn tôi kiếm được mỗi tháng? Tôi cũng
có thể rửa bát cho quán cà phê, nhưng tôi thích lên đường và tự do. Tôi đi bộ
suốt năm ngày, nhảy xuống hố mỗi khi có xe hơi lại gần, bởi nỗi sợ sẽ bị bắt
lại vì là kẻ lang thang. Tôi gần như kiệt sức, yếu đến nỗi không thể trốn
được nữa khi John lại gần. Tôi không hiểu điều gì đã khiến tôi kể lại cuộc
đời mình với con người xa lạ đã cho tôi đi nhờ xe ấy. Có thể tôi động lòng vì
ông đã dừng xe cho tôi đi nhờ. John yên lặng nghe tôi kể. Tôi bốc mùi mồ
hôi bẩn thỉu, mà ông cũng chẳng mở cửa kính. Cái mùi hôi của tôi chắc chắn
phải làm ông khó chịu. Tôi nói điều đó và xin lỗi ông, lần đầu tiên tôi nghe
thấy giọng ông. Ông nói với tôi: “Con trai, ta vừa đi chôn người chết về,
chẳng cái gì sống lại hôi thối hơn cái chết cả, nhưng nếu mùi nước hoa ta
dùng làm con khó chịu, con có thể hạ kính xuống.” Ông đưa tôi về nhà,
không phải ở điền trang này, mà trong những căn nhà chia lô cạnh khu nuôi
ngựa. So với nơi tôi vừa rời đi thì chỗ đó thật là quá sang trọng. Có phòng
riêng cho tôi, một giường với ga đệm thật sự, một cái bàn, một chiếc ghế có
nệm, một phòng tắm với bồn rửa, một chiếc gương, và bệ xí sạch sẽ. John
cho người mang quần áo cho tôi cùng bữa ăn nóng. Ông nói sẽ trở lại gặp tôi
vào hôm sau và chúc tôi ngủ ngon. Sáng ra, ông gõ cửa và nói rằng ông chờ
tôi bên ngoài. Tôi cảnh giác, chẳng có ai tốt bụng như thế mà không chờ đợi
nhận được điều gì đáp lại. Tôi từng nghĩ ông sẽ yêu cầu tôi làm những việc
bẩn thỉu, ông cần một kẻ tin cẩn để trả thù; dù sao ông cũng trở về từ nghĩa
trang sau khi chôn cất vợ. Trong khi mặc đồ, những ý nghĩ tăm tối vụt qua
óc tôi. Tôi bước ra, mặt trời làm tôi chói mắt, ông ấy ngồi sau tay lái một
chiếc bán tải, tôi trèo lên và chúng tôi lên đường. Tôi từng biết nhiều người
da trắng chơi trò nộp người da đen cho cảnh sát và bịa ra những tội lỗi mà
người da đen không hề phạm phải, chỉ để cảm thấy mình thuộc về tầng lớp
trên. Trong khi John lái xe, tôi giữ chặt tay nắm cửa, sẵn sàng nhảy xuống
bất kỳ lúc nào và chạy thật lực. John rất ít nói và sự im lặng của ông không
làm tôi thấy yên lòng. Ông đỗ xe trước một nhà hàng diner rồi hỏi tôi có
muốn ăn sáng cùng ông không. Phải chứng kiến cảnh chúng tôi bước vào
nhà hàng mới hình dung được. Yên lặng bao trùm, cách người ta nhìn chúng
tôi, bất động và mồm há hốc, cứ như thể thời gian đột nhiên đóng băng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.