-
Cô mua ở đâu vậy ?
-
Cô ăn trộm ở Trung tâm Giáng sinh, nhưng vẫn là một món quà đấy.
-
Nó đẹp lắm, Milly nói.
-
Cô rất vui vì cháu thích nó và hy vọng cơn bực của cháu với cô giảm đi đôi
chút.
-
Chúng ta sẽ đi thăm ai ạ?
-
Cô ấy tên là Vera, nhưng lần này cô ấy sẽ tới gặp chúng ta, tối qua thật quá
vội vàng; nguy hiểm mỗi giờ một tới gần hơn và vẫn còn quá sớm.
-
Quá sớm để làm gì ?
-
Quá sớm để người ta bắt cô trở lại.
-
Vậy tại sao lại đùa giỡn với hiểm họa chỉ để chào hỏi bạn bè và ra đi ngay
sau đó ? Vì sao cứ phải đi về hướng Tây ? Hãy đi về phía Nam, tối nay ta có
thể ở biên giới Mexico rồi.
-
Không có hộ chiếu thì cô phải trình diện ở đâu?
-
Cháu lớn lên ở Santa Fe, chẳng có một con đường to nhỏ nào mà cháu
không biết; biên giới ư, cháu chở cô qua bên kia dễ như trở bàn tay.
-
Và nếu ta bị bắt, cháu sẽ vào tù, không bao giờ!
-
Cháu có thể thả cô ở một nơi an toàn, nếu điều đó làm cô lo lắng.
-
Và khi đã ở bên kia biên giới, cô sẽ sống thế nào ?
-
Cô sẽ tự do. Nếu ban đầu cô có thiếu tiền, cháu có thể gửi cho cô.
Agatha nhìn sâu vào mắt Milly.
-
Sao cháu lại làm vậy?
-
Vì cháu muốn.
-
Cháu thật rộng rãi, nhưng cô không thể. Ngược lại, khi tới Woodward, cô
sẽ nhờ cháu một việc nhỏ cuối cùng.
* * *
Họ lại lên đường và Agatha nhắm mắt lơ mơ một lúc cho tới Enid.
-
Một ngày kia cháu muốn có con chứ? bà vươn vai hỏi.
-
Cháu có thể biết cô lấy câu hỏi đó từ đâu ra không? Milly vừa cười vừa đáp
lại.