MỘT Ý NIỆM KHÁC VỀ HẠNH PHÚC - Trang 194

-

Hanna, là chị đấy ư? Vera thì thầm và ngồi vào bàn.

-

Tôi già đi nhiều phải không?

-

Không, Vera nói, giữa đám đông, tôi vẫn nhận ra chị, tôi quá ngạc nhiên

khi thấy chị ở đây, tôi tưởng chị đang trong tù.

-

Tôi ra rồi, nhưng chẳng biết được bao lâu?

-

Chị đang được tại ngoại à? Vera hỏi.

-

Không, tôi vượt ngục, có phiền chị không?

-

Không, nhưng nếu vậy, chị không nghĩ có những nơi kín đáo hơn quán cà

phê này ư?

-

Không nơi nào kín đáo hơn một nơi công cộng, cứ nhớ lại thời chúng ta

trốn chui trốn lủi mà xem.

-

Tôi nhớ hơn cả là cái cách một số người trong chúng ta bị dính bẫy.

-

Tôi sẽ đi thẳng vào việc, tôi không còn có thể lâu la được nữa. Đừng giận

tôi, tôi vui vì được gặp lại chị, nhưng...

-

Tôi cũng vậy, Vera ngắt lời, hơn chị có thể hình dung nhiều. Nếu chị có thể

hình dung những kỷ niệm sống lại trong tôi khi thấy chị, thật không thể tin
được khi thấy chị ở đây bằng xương bằng thịt. Tôi có biết bao điều muốn kể
cho chị và bao câu hỏi dành cho chị.

-

Để sau đi, nếu chị muốn, chị có từng gặp lại chị gái tôi không?

-

Chúa ơi, Hanna, không ai kể với chị chuyện đã xảy ra ư? Vera trả lời,

gương mặt buồn bã.

-

Rằng chị ấy đã chết ư? Có, tôi có biết, đám quản ngục chẳng bao giờ tiết

kiệm với tin buồn. Nhưng thực ra đó lại là một tin vui.

-

Khi chị gái chị qua đời trong một tai nạn ư?

-

Không phải điều đó, mong chị ấy yên nghỉ, mà là việc cuối cùng tôi có thể

được tự do. Ngày chị ấy qua đời, tôi bắt đầu năm thứ hai mươi lăm trong tù
và bắt đầu thấy thời gian quá dài.

-

Tôi không thể hiểu nổi những gì chị đang nói, vì sao sự ra đi của chị gái chị

có thể giải thoát chị khỏi nhà tù?

-

Hãy trả lời câu hỏi của tôi trước, chị có gặp lại chị ấy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.