mấy khẩu súng lục cậu giấu trong một túi giấy. Cậu hét lên: “Đủ rồi đấy, tôi
là người quyết định, hãy giải phóng những người anh em Soledad!” Các tù
nhân và cậu giữ con tin bỏ trốn trên một chiếc xe tải nhỏ mà cảnh sát không
ngừng nã đạn vào. Hai tù nhân, một con tin và Jonathan bị bắn chết. Sau khi
em trai bị bắn chết, Jackson thư từ qua lại với gia đình và một số người thân,
kể lại cuộc sống hằng ngày và cuộc chiến của ông. Ngòi bút của ông là của
một nhà văn lớn và những gì ông viết được xuất bản dưới dạng tuyển tập để
tưởng nhớ người em trai. Tuyển tập nhận được những thành công nhất định,
được dịch và xuất bản ở nước ngoài, khiến dư luận ngày một chú ý tới số
phận của Jackson, đến sự bất công mà ông là nạn nhân, về những sự khủng
khiếp trong nhà tù, về sự phân biệt chủng tộc của bộ máy tư pháp. Chính
phủ quyết định dập tắt vụ việc, Jackson bị hạ sát một năm sau đó, trong một
vụ lùm xùm người ta nói ông định vượt ngục ở nhà tù Saint Quentin nơi ông
được chuyển tới. Họ giết ông nhưng không thể làm mọi người quên được
ông và cuộc chiến của ông. Những người anh em Soledad trở thành một biểu
tượng, đám đao phủ sẽ biến mất trong tầm thường.
Phải chăng là bản năng, hoặc trực giác, đột nhiên Agatha quay lại nhìn
qua gương chiếu hậu.
-
Từ từ tăng tốc, bà vừa nói vừa hạ tấm che nắng xuống.
-
Chúng ta bị bám theo à?
-
Cô có cảm giác như vậy.
Ra khỏi Woodward, những cánh đồng ngô trải dài ngút tâm mắt. Mấy
điểm nhấn duy nhất là vài hẩm ủ tươi và điền trang bỏ hoang. Không có một
chỗ rẽ, không một nơi có thể ẩn nấp và chiếc xe già Oldsmobile không thể
cạnh tranh tốc độ với chiếc Ford mà Agatha đang quan sát trong gương gắn
trên tấm che nắng.
Kim chỉ tốc độ xe đã vượt ngưỡng sáu mươi dặm, nhưng khoảng cách
giữa hai xe cũng không xa hơn là mấy.
-
Đừng đi nhanh hơn nữa, Agatha nói, nếu chiếc xe kia bám theo chúng ta,
không nên để người lái hiểu được chúng ta đã biết mình bị bám theo.