MỘT Ý NIỆM KHÁC VỀ HẠNH PHÚC - Trang 225

hơn thế khi ta chẳng nói gì. Đêm đó, cháu không còn bí mật gì với mẹ. Cháu
hy vọng mẹ vẫn còn ở đây một chút, và mẹ ở bên cạnh cháu thêm một đêm
nữa. Cháu hai mươi lăm tuổi và khóc như một đứa bé. Cháu xin lỗi mẹ vì đã
không thường xuyên hỏi thăm tin tức của mẹ, đã chọn sống xa mẹ đến vậy.
chỉ vì không thứ gì có thể mọc dưới bóng những cây lớn, và mẹ là một cây
sồi, cháu cảm thấy nhu cầu đi xây dựng cuộc đời ở một nơi khác. Cháu
luyến tiếc những năm tháng đã mất, những gì chưa nói ra và những khoảng
im lặng. Mẹ qua đời vào cái tuổi cháu nghĩ không còn cần đến mẹ, nhưng
cháu đã nhầm. Cháu luôn nhớ mẹ. Một lúc sau, cháu vào phòng tắm, và
cháu cứ đứng như vậy khoảng một giờ để nhìn ngắm mọi đồ vật của mẹ, bàn
chải đánh răng, lọ nước hoa và chiếc áo ngủ mẹ vẫn mặc. Những chi tiết vụn
vặt cứ nhắc mãi rằng người mà bạn yêu quý không còn trên cõi đời này, rằng
sẽ không còn những giây phút bên nhau, rằng mẹ của bạn đã ra đi mãi mãi
và sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại mẹ nữa.

-

Những người ta yêu quý không bao giờ chết nếu ta giữ mãi hình ảnh của

họ. Cháu muốn đưa cô đi thăm phòng cháu chứ?

-

Vì sao ?

-

Vì cháu nên nhìn lại phòng của mình và có thể cháu không muốn trở lại đó

một mình.

Milly nhìn Agatha và đứng lên.
Cả hai đi lên gác, khẽ bước trong hành lang nhỏ ngăn phòng của Milly

với phòng của mẹ cô.

Cô đẩy cửa rồi bước vào. Sau một khoảnh lặng tĩnh tâm, Milly mỉm

cười buồn bã.

-

Chẳng còn như trước đây nữa, cô nói.

-

Vì sao không như trước?

-

Giờ đây, mẹ đi rồi, căn phòng này thực sự trống vắng.

Đêm cuối cùng của cháu ở đây, mẹ vẫn còn, và bây giờ thì không còn

nữa. Có thể mẹ đã nghe thấy hết những gì cháu kể cho mẹ.

-

Cô tin chắc là vậy, Agatha nói.

-

Căn phòng này sẽ là của cháu nếu cháu ở lại Santa Fe. Trước đây, nó là của

bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.