MOWGLI - NGƯỜI SÓI - Trang 149

Bagheera quay rất nhanh một vòng lưng lấy lại thăng bằng và rũ bụi ở hai
mạn sườn đen trụi lông (bộ áo rét của nó đang rụng).
- Chắc chắn chúng ta là những Chúa Rừng! Ai có thể tự khẳng định
mạnh mẽ thế bằng Mowgli? Ai có thể tự khẳng định một cách khôn ngoan
bằng?
Trong giọng nó có một sự ề à đặc biệt khiến Mowgli quay lại xem phải
chăng con Báo Đen chế giễu mình? Quả thực Rừng có đầy những từ ngữ
nói một đằng nghĩa một nẻo.
- Ta nói rằng chúng ta là những Chúa Rừng, khỏi bàn cãi – Bagheera
nhắc lại – Thì ta có làm gì xấu đâu? Ta đâu biết rằng Chú Người Con
không bao giờ nằm dưới đất nữa. Thế thì chú bay ư?
Mowgli ngồi chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn qua thung lũng ánh sáng
ban mai đang thức dậy. Đâu đó dưới kia, trong rừng cây, một con chim
đang cất giọng của một cây sáo khàn khàn thử những nốt đầu tiên của bài
Xuân Ca. Đó mới là phác hoạ của tiếng gọi rộn ràng như thác đổ mà chẳng
bao lâu nó sẽ cất lên vỡ họng, nhưng Bagheera đã nghe thấy tiếng gọi ấy
rồi.
- Ta nói rằng sắp đến Mùa Thay Giọng – Con Báo gừ gừ, đuôi đập vào
hai bên sườn.
- Tôi nghe thấy rồi – Mowgli đáp – Bagheera, tại sao người anh run
lên thế? Mặt trời ấm lắm mà!
- Đó là Ferrao, con Gõ Kiến màu đỏ thắm. Nó, nó đã không quên. Bây
giờ ta cũng thế, ta phải nhớ lại bài hát của ta.
Và nó bắt đầu ngân nga và rung giọng, vừa hát vừa tự lắng nghe rồi dừng
lại, ngày càng có vẻ không thoả mãn.
- Đâu có con thịt nào tới gần? – Mowgli nói một cách lười nhác.
- Chú em, chú điếc cả hai tai à? Cái này không phải tiếng thét gọi săn,
mà là bài hát của ta, ta chuẩn bị để có lúc cần.
- Tôi đã quên rồi. Tôi sẽ biết rõ khi nào đến Mùa Thay Giọng, vì anh
và những kẻ khác sẽ chạy đi rông tận đẩu tận đâu, để tôi một mình –
Mowgli nói bằng một giọng giận dữ.
- Nhưng thực ra, chú em, đâu phải lúc nào chúng ta cũng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.