MOWGLI - NGƯỜI SÓI - Trang 160

vào, cái ngày Bầy Người xua đuổi chú.
Cửa lều mở ra, và trên ngưỡng cửa, một người đàn bà ngoái lại nói:
- Một con chó rừng làm lũ chó nhà thức dậy đấy mà. Ngủ đi con. Chỉ
một lúc nữa thôi là trời sáng.
Ngồi trong đám cỏ, Mowgli bỗng run lên như phải cảm. Chú biết rõ giọng
nói này, như để cho chắc, chú gọi khe khẽ và bất ngờ khi nghe thấy tiếng
nói của Loài Người trở lại với mình dễ dàng đến thế:
- Mẹ Messua! Mẹ Messua ơi!
- Ai gọi đấy? – Người đàn bà hỏi, giọng run run.
- Mẹ quên rồi à? – Mowgli hỏi, cổ họng chú se lại.
- Nếu là con thì ta đã đặt cho con tên là gì? Trả lời đi.
Bà đã khép cửa lại đến nửa chừng và bàn tay nắm lại để trên ngực.
- Nathoo! Mẹ ơi, Nathoo! – Mowgli đáp
Vì, như các bạn đã biết, đó là tên bà Messua đặt cho chú khi lần đầu tiên
chú đến với Bầy Người.
- Lại đây, con ta ơi! – Bà nói.
Và Mowgli, bước một chân vào vùng sáng, thấy mình đứng trước mặt bà
Messua, người đàn bà đã đối xử rất tốt với chú và đã được chú cứu thoát
khỏi tay Bầy Người từ ngày lâu lắm rồi. Bà đã già đi nhiều và tóc đã ngả
màu tro, nhưng đôi mắt và giọng nói thì không thay đổi. Với bản chất
người phụ nữ bà trông đợi sẽ thấy lại Mowgli y như lúc bà xa chú, và ánh
mắt bà bối rối lướt từ ngực đến đầu chú, cái đầu chạm đến khung cửa.
- Con tôi! – Bà ấp úng.
Và ngã xuống dưới chân chú.
- Nhưng đây không còn là con tôi nữa. Đó là một vị Thần Rừng trẻ
tuổi! Ahai!
Đứng trong ánh đèn đỏ đòng đọc, cao lớn, khoẻ mạnh và đẹp đẽ, mớ tóc
đen dài quét vai, con dao đeo trên cổ và đầu đội một vòng hoa nhài trắng,
chú dễ dàng được người ta coi là một vị thần rừng trong truyền thuyết về
Rừng. Thằng bé đang ngủ thiu thiu trong nôi bỗng trỗi dậy, kinh hãi hét đến
chói tai. Bà Messua quay lại để dỗ nó trong khi Mowgli cứ đứng im, từ
phía ngoài ngắm nghía những nồi niêu lu hũ và mọi đồ dùng khác của Con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.