MOWGLI - NGƯỜI SÓI - Trang 161

Người mà chú ngạc nhiên thấy mình nhận lại được dễ dàng đến thế.
- Con muốn ăn hay uống thứ gì? – Bà Messua thì thầm – Tất cả ở đây
là của con. Chúng ta đã chịu ơn cứu mạng của con. Nhưng có phải con
đúng là đứa bé mà ta gọi là Nathoo, hay thật ra con là một vị thần?
- Con là Nathoo – Mowgli trả lời – Chỗ này rất xa nơi con ở. Con đã
trông thấy ánh lửa này và tìm đến tận đây. Con không ngờ là sẽ thấy mẹ ở
đây.
- Khi từ Khanhiwara trở về, chúng ta không tìm thấy cái làng cũ đâu
nữa. Thế là chồng ta ra đồng làm lụng, và cuối cùng vì ông thực sự là một
người đàn ông cường tráng, chúng ta đã có được một ít ở đây. Đất không
tốt bằng đất ở làng cũ, nhưng chúng ta đâu có cần gì nhiều…
- Người đàn ông đêm hôm ấy đào một cái lỗ trong cát bụi, ông ấy đâu
rồi?
- Chết rồi – đã được một năm.
- Còn nó? – Mowgli chỉ thằng bé.
- Đó là đứa con trai ta sinh đã được hai mùa mưa. Nếu con là một vị
thần, con hãy ban cho nó ân huệ của Rừng, để nó có thể yên lành đi giữa họ
hàng của con, giống như chúng ta đã đi đêm hôm ấy.
Bà bế đứa bé lên, nó đã quên cả sợ, ngã người xuống để nghịch con dao
lủng lẳng trên ngực Mowgli. Và Mowgli nhẹ nhàng đẩy những ngón tay bé
nhỏ ra.
- Và nếu con đúng là Nathoo mà hổ đã tha đi – bà nói tiếp với một
giọng nức nở - thì đó là em trai của con. Con hãy ban cho nó lời chúc phúc
của một người Anh Cả.
- Hai-mai! Con biết gì về cái mà mẹ gọi là chúc phúc đâu? Con không
phải Thần cũng chẳng phải anh nó, và – mẹ ơi mẹ, tim con sao mà nặng
trĩu.
Chú run lên, đặt đứa bé nằm lại.
- Điều ấy không có gì lạ - bà Messua vừa nói vừa xăng xái quanh
những cái nồi – Đấy là do chạy qua đầm lầy ban đêm. Không nghi ngờ gì
nữa, con bị cái lạnh nhiễm vào đến tuỷ rồi.
Mowgli hơi mỉm cười trước ý tưởng trong Rừng có thứ gì đó có thể làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.