Rất nhanh sau đó, bố đã gọi điện cho tôi, tôi từ chối cuộc gọi tới mấy lần
rồi, ông vẫn tiếp tục gọi. Mr. Bu liền giật lấy điện thoại, bắt máy giúp tôi.
Sau khi bắt máy, anh liền đặt điện thoại vào tay tôi.
Thấy tôi muốn trốn tránh, anh trừng mắt với tôi, ánh mắt vô cùng cường
thế mạnh mẽ. Cuối cùng, tôi vẫn là người thua cuộc, ngoan ngoãn nghe
điện thoại.
Tối hôm đó tôi đã chiếm dụng luôn chiếc giường êm ái của Mr. Bu. Nửa
đêm, tôi mơ thấy ác mộng, vừa khóc vừa gào thét sau đó bừng tỉnh, phát
hiện anh đang ngồi bên giường nắm chặt lấy tay tôi. Ánh trăng ngoài cửa sổ
soi lên bóng dáng anh, yên bình đến như vậy.
Tôi hơi ngại ngùng, “Em làm anh thức giấc hả?”.
Anh dịu dàng nhìn tôi, “Dù sao cũng không ngủ được”.
Tôi vốn định hỏi anh vì sao lại không ngủ được, nhưng ánh mắt anh đã
nói len tất cả. Lúc đó, bỗng nhiên tôi cảm thấy, người đàn ông này còn hấp
dẫn hơn cả ánh trăng.
029.
Trong lúc đi dạo phố, tôi có gặp lại một cô bạn cùng đoàn tình nguyện ở
Cổ Lãng Tự, cô ấy vẫn chưa biết tôi đã trở thành bạn gái của Mr. Bu.
Chúng tôi cùng nhau hàn huyên rất nhiều chuyện, đột nhiên cô ấy nhắc tới
Mr. Bu, “Chẳng phải trong quán cà phê hồi đó còn có một nhà hàng sao?
Mình với anh ấy cùng được phân công làm bồi bàn. Có lần, một đôi tình
nhân tới đó ăn. Chàng trai gọi một suất bít tết cho bạn gái, còn mình lại chỉ
uống nước lọc. Chắc anh ta cũng thấy đói, lặng lẽ lôi một cái bánh màn