MÙ LÒA - Trang 104

Chương 6

Lúc đầu, khi số người mù bị nhốt trong phòng này vẫn còn đếm trên mười
đầu ngón tay, khi trao đổi hai, ba câu là đủ để biến người lạ thành bạn đồng
hành trong nỗi bất hạnh, và ba, bốn câu nữa họ có thể tha thứ mọi lỗi lầm
của nhau, một số lỗi thật nghiêm trọng, và nếu không lập tức tha thứ hết thì
chỉ là vấn đề kiên nhẫn đợi vài ngày, rồi sự việc trở nên quá rõ là những kẻ
khốn khố tội nghiệp này phải chịu bao nhiêu hoạn nạn vô lý, mỗi lần như
vậy có thể họ lại đòi hỏi được an ủi lập tức, hay như ta nói, đòi được thỏa
mãn nhu cầu của nó. Dù vậy, tuy biết là ít có cách cư xử hoàn hảo và ngay
cả bản tính thận trọng và khiêm tốn nhất cũng có điểm yếu, phải công nhận
rằng những người mù đầu tiên bị đưa vào đây để cách ly đều có ý thức ít
nhiều, có thể chịu đựng với lòng tự trọng nỗi gian nan do bản tính tục tằn
kinh khủng của con người gây ra. Giờ đây tất cả giường đã có người chiếm,
tất cả hai trăm bốn chục giường, chưa tính người mù phải ngủ trên sàn nhà,
không sức tưởng tượng nào, dù có khả năng so sánh, hình dung và ẩn dụ
phong phú và sáng tạo đến mấy, có thể diễn tả đúng sự dơ bẩn ở đây.
Không những tình trạng phòng vệ sinh chẳng bao lâu trở thành cái hang hôi
hám như cống rãnh dưới địa ngục đầy các linh hồn bị đọa đày, mà cả vì một
số bệnh nhân thiếu tôn trọng hay bỗng dưng quá mót đã biến hành lang và
lối đi thành hố xí, thoạt đầu chỉ thỉnh thoảng nhưng bây giờ trở thành thói
quen. Kẻ bất cần và thiếu nhẫn nại nghĩ, Chả sao, chả ai thấy được mình,
rồi họ làm tại chỗ. Khi không còn cách nào tới phòng vệ sinh, người mù bị
nhốt bắt đầu dùng sân làm chỗ xả và bài tiết. Những kẻ bản tính tế nhị hay
có giáo dục sẽ nhịn cả ngày, họ cố sức chịu đựng tới tối, họ đoán chừng là
tới khi hầu hết mọi người đều ngủ trong phòng, rồi họ đi, bóp bụng hay
khép chân lại, tìm một, hai tấc đất sạch nếu có giữa thảm phân nhoe nhoét
bất tận, và tệ hơn nữa, chịu bị lạc trong không gian vô tận của mảnh sân,
nơi chả có điểm hướng dẫn nào ngoài vài cái cây còn sống sót sau cơn tìm
kiếm điên cuồng của người trước, và cả giữa mấy gò thấp lúc này gần
phẳng vừa đủ lấp người chết. Mỗi ngày một lần, luôn luôn vào lúc chiều
tối, như đồng hồ báo thức reo đúng giờ, giọng nói trên loa phóng thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.