MÙ LÒA - Trang 122

ba, bà khựng lại. Một người đàn ông ở cửa, một tên lính gác khác. Hắn cầm
gậy trên tay, hắn đang quơ gậy chầm chậm, từ bên này sang bên kia, như
cản lối bất kỳ ai định tiến tới. Ở đây không có người mù nào ngủ trên sàn
và hành lang thông thoáng. Gã mù ở cửa tiếp tục động tác tới lui đều đều,
hình như hắn không hề mệt, nhưng không hẳn, vài phút sau hắn đổi tay cầm
gậy và bắt đầu quơ lại. Vợ bác sĩ tiến tới, nép sát vách tường bên kia, cẩn
thận không cọ vào tường. Vòng gậy không quơ tới giữa hành lang rộng, ta
muốn nói tên gác này đang làm phận sự với một cây súng không nạp đạn.
Bây giờ vợ bác sĩ đối diện gã mù, bà có thế thấy căn phòng phía sau hắn.
Nhiều giường không có người. Bao nhiêu đứa trong ấy, bà tự hỏi. Bà tiến
hơi xa thêm, gần tới đầu gậy của gã, rồi bà dừng lại đó, gã mù quay đầu về
phía bà đang đứng, như thể hắn đã cảm thấy điều gì bất thường, một tiếng
thở dài, một tiếng rung nhẹ trong không khí. Hắn cao lớn, có bàn tay to.
Thoạt tiên hắn vươn cánh tay cầm gậy ra phía trước và quét nhanh khoảng
không trước mặt, rồi tiến tới một bước ngắn, trong thoáng chốc, vợ bác sĩ
sợ hắn có thể thấy bà, sợ hắn đang tìm thế tốt nhất để tấn công bà, Cặp mắt
đó không mù, bà hốt hoảng nghĩ. Mù, dĩ nhiên nó mù, mù như cặp mắt của
mọi người sống dưới mái nhà này, giữa các bức tường này, tất cả, tất cả trừ
đôi mắt của bà. Hầu như thì thào, hắn thấp giọng hỏi, Ai đó, hắn không
quát như một lính gác thật, Ai đi đó, bạn hay thù, câu trả lời thích đáng sẽ
là, Bạn, khi đó hắn sẽ nói, Đi, nhưng giữ khoảng cách, tuy nhiên sự việc
không xảy ra như vậy, hắn chỉ lắc đầu như tự nhủ, Vớ vẩn, làm sao có ai ở
đó, giờ này mọi người đều ngủ. Bàn tay không cầm gậy sờ soạng, hắn lui
lại cửa, an tâm vì câu nói của chính mình, hắn buông thõng tay. Hắn cảm
thấy buồn ngủ, hắn đợi một đồng chí của hắn tới thay đã lâu lắm rồi, nhưng
muốn vậy gã kia phải tự thức giấc, nghe theo tiếng gọi của nhiệm vụ, vì ở
đây không có đồng hồ báo thức và cũng chẳng có cách nào dùng nó. Thận
trọng, vợ bác sĩ tiến tới bên kia cửa nhìn vào. Căn phòng không đầy người.
Bà đếm vội, nhẩm phải có chừng mười chín hay hai mươi đứa. Ở cuối
phòng bà thấy nhiều thùng thực phẩm chất đống, một số thùng khác nằm
trên các giường trống. Như đã đoán, chúng không phát hết số thực phẩm đã
nhận, bà nghĩ. Gã mù hình như lại lo lắng, nhưng không cố tìm hiểu. Nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.