MÙ LÒA - Trang 120

thuộc loại kín đáo, nhưng ta không cần thính tai lắm cũng biết họ đang làm
gì, nhất là khi người này rồi tới người kia không còn có thể ngăn tiếng thở
dài và rên rỉ của họ, vài tiếng ú ở, dấu hiệu mọi việc sắp chấm dứt. Vợ bác
sĩ dừng lại nhìn họ, không vì ghen tị, bà có chồng và sự thỏa mãn chồng bà
cho bà, mà vì một thứ cảm giác bà không tìm được tên, có lẽ một sự đồng
cảm, như thể bà đang định nói với họ, Đừng để ý tới tôi, tôi cũng biết, cứ
tiếp tục, có lẽ một cảm giác trắc ẩn, Ngay cả nếu khoái lạc tột đỉnh chốc lát
này kéo dài suốt đời, anh chị sẽ không bao giờ hợp nhất thành một. Người
đàn ông mù và người đàn bà mù lúc này đang nghỉ, tách rời, người này nằm
cạnh người kia, nhưng họ vẫn nắm tay nhau, họ trẻ, có lẽ họ là đôi tình
nhân tới rạp xi-nê rồi bị mù trong đó, hay có lẽ một tình cờ huyền diệu nào
đó mang họ lại với nhau trong chốn này. và nếu đúng vậy, làm sao họ nhận
ra nhau, trời ơi, bằng giọng nói của nhau, tất nhiên, tiếng của huyết quản
không cần mắt, tình yêu như người ta nói không chỉ mù lòa, mà còn có
tiếng nói của chính nó. Rất có thể họ đã bị bắt cùng lúc, nếu như thế đôi tay
siết chặt ấy không phải mới đây, chúng đã siết chặt từ buổi ban đầu.

Vợ bác sĩ thở dài, bà phải đưa tay lên mắt vì bà thấy lờ mờ, nhưng bà

không hốt hoảng, bà biết chỉ là nước mắt. Rồi bà tiếp tục đi. Tới tiền sảnh,
bà tiến lại cánh cửa dẫn ra sân. Bà nhìn ra ngoài. Phía sau cổng có một
ngọn đèn viền bóng đen của một người lính. Bên kia đường, các tòa nhà
chìm trong bóng đêm. Bà ra đầu bậc thang. Không có gì nguy hiểm. Ngay
cả nếu người lính nhận ra bóng của bà, hắn chỉ bắn sau khi đã cảnh cáo nếu
bà đã bước xuống thang, tới gần hơn lằn mức vô hình đối với hắn là ranh
giới an toàn. Giờ đây đã quen với sự ồn ào liên tục trong phòng, vợ bác sĩ
thấy yên tĩnh lạ lùng, một sự yên tĩnh hình như chiếm ngự khoảng không
gian phi thực, như thể nhân loại, toàn nhân loại, đã biến mất, chỉ để lại một
ngọn đèn và một người lính gác. Bà ngồi xuống, dựa lưng vào khung cửa,
trong cùng tư thế bà đã thấy người phụ nữ mù trong phòng, và nhìn đăm
đăm phía trước như bà ta. Đêm lạnh, gió thổi dọc mặt tiền tòa nhà, dường
như thế gian này không thể nào còn có gió nữa, dường như đêm phải đen,
bà không nghĩ cho mình, bà đang nghĩ tới những người mù đối với họ ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.