MÙ LÒA - Trang 159

chợt nghĩ là lố bịch nếu dùng từ quân sự như thế, một hàng rào giường bẩn
thỉu, đầy rận rệp, nệm giường mục thối vì mồ hôi và nước tiểu, chăn chiếu
như giẻ rách, không còn màu xám mà là tất cả mọi màu kinh tởm, điều này
vợ bác sĩ đã biết, không phải vì bây giờ bà có thể thấy, vì bà thậm chí đã
không nhận ra hàng chướng ngại vật được tăng cường. Người mù tiến tới
như thiên thần giữa hào quang của chính họ, họ lao vào chướng ngại vật
với vũ khí trong thế cầm thẳng đứng như đã được chỉ dẫn, nhưng giường
không nhúc nhích, hiển nhiên sức mạnh của đội quân tiên phong gan dạ này
không khỏe hơn sức đoàn người yếu đuối phía sau và lúc này họ không
cầm nổi ngọn giáo của họ, như kẻ mang thập giá trên lưng lúc này phải đợi
người ta khiêng mình lên đó. Im lặng đã tan biến, người bên ngoài la hét,
kẻ bên trong bắt đầu la hét, có lẽ cho tới hôm nay không ai nhận ra tiếng
thét của người mù hết sức kinh khủng, họ có vẻ đang la hét chẳng vì lý do
chính đáng nào, chúng ta muốn bảo họ im rồi rốt cuộc chính mình quát
tháo, chỉ khác một điều là chúng ta chưa mù, nhưng ngày đó sẽ tới. Rồi tình
hình như thế, kẻ này la hét khi tấn công, kẻ kia la hét khi phòng thủ, trong
khi người bên ngoài thất vọng vì không thể xê dịch mấy cái giường, dù
muốn dù không họ đã vứt vũ khí xuống, và tất cả đồng loạt, ít nhất là mấy
người cố len vào khoảng trống nơi khung cửa và những người không thể
chen đã đẩy phía sau những người đằng trước, họ bắt đầu xô đẩy và có vẻ
họ có thể thành công, mấy cái giường đã hơi di chuyển, khi ấy bỗng nổ lên
ba tiếng súng mà không cảnh cáo hay dọa trước, gã kế toán mù đang hạ
thấp tầm súng. Hai người tấn công gục ngã, bị thương, kẻ khác vội vàng rút
lui trong xáo trộn, họ vấp lên các thanh sắt rồi ngã, như thể các bức tường
hành lang điên cuồng vang vọng tiếng la hét của họ, các phòng khác cũng
vang tiếng la hét. Lúc này trời tối như mực, không thể biết ai bị trúng đạn,
hẳn nhiên từ xa ta không thể hỏi, Anh là ai, nhưng như thế có vẻ không
đúng, người bị thương phải được lưu tâm chữa trị kỹ lưỡng, chúng ta phải
nhẹ nhàng lại gần họ, đặt tay lên trán họ, trừ phi đó là nơi viên đạn đã
không may bắn trúng, rồi chúng ta phải thấp giọng hỏi họ cảm thấy thế nào,
trấn an họ là không nghiêm trọng, người khiêng cáng sắp tới, và cuối cùng
cho họ uống nước, nhưng chỉ cho uống nếu họ không bị thương ở bụng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.