MÙ LÒA - Trang 232

sĩ đáp, những người còn sống cần tự phục sinh hơn nhưng họ không làm,
Chúng ta đều đã chết dở, bác sĩ nói, Chúng ta cũng vẫn đang sống dở, vợ
ông đáp. Bà cất mai và xẻng vào lại chái vườn, nhìn kỹ quanh vườn để
kiểm xem mọi thứ ổn thỏa chưa, Ổn thỏa gì, bà tự hỏi và tự cho câu trả lời,
Sự ổn thỏa muốn người chết ở với người chết, và người sống ở với người
sống, trong khi gà và thỏ ăn và ăn lẫn nhau, Tôi muốn để lại một dấu hiệu
nhỏ cho cha mẹ tôi, cô gái đeo kính đen nói, chỉ để cha mẹ biết tôi còn
sống, Tôi không muốn làm cô hết hy vọng, bác sĩ nói, nhưng trước hết họ
phải tìm nhà và việc đó hầu như vô phương. Hãy nhớ là chúng ta không thể
tới nơi mà không có người hướng dẫn, Đúng, và thậm chí tôi không biết
cha mẹ tôi còn sống hay không, nhưng nếu tôi không để lại một dấu hiệu
nào đó, bất kỳ dấu gì, tôi sẽ cảm thấy như tôi đã bỏ rơi cha mẹ. Vậy thì cái
gì, vợ bác sĩ hỏi, Cái gì cha mẹ tôi có thể nhận ra bằng cách sờ, cô gái đeo
kính đen nói, đáng buồn là trên người tôi không còn món gì đã có từ ngày
xưa. Vợ bác sĩ nhìn cô, cô đang ngồi trên nấc thang đầu của thang thoát
hiểm, bàn tay ủ rũ trên đầu gối, khuôn mặt đáng yêu thống khổ, mái tóc xõa
trên vai, Tôi biết cô có thể để lại dấu hiệu gì cho họ, bà nói. Bà đi nhanh lên
thang, vào nhà rồi quay lại với cây kéo và một sợi dây, Bà nghĩ gì thế, cô
gái đeo kính đen hỏi, lo lắng khi cô nghe tiếng kéo cắt tóc mình, Nếu cha
mẹ cô trở về, họ sẽ tìm thấy một lọn tóc treo ở nắm cửa, còn ai vào đây
ngoài con gái họ, vợ bác sĩ hỏi, Bà làm tôi muốn khóc, cô gái đeo kính đen
nói, và ngay lúc ấy cô gục đầu lên cánh tay khoanh trên đầu gối và buông
thả theo nỗi đau, nỗi buồn của mình, theo cảm xúc gợi lên vì đề nghị của
vợ bác sĩ, rồi không biết vì cảm xúc gì, cô nhận ra rằng cô cũng đang khóc
cho bà cụ tầng trệt, người ăn thịt sống, bà phù thủy dễ sợ, người mà bàn tay
chết của bà đã trả lại cho cô chìa khóa vào căn hộ. Rồi vợ bác sĩ nói, Chúng
ta đang sống ở thời đại nào, chúng ta thấy trật tự đảo ngược, tóc hầu như
luôn biểu thị cho sự chết nay đã trở thành dấu hiệu của sự sống, Có những
bàn tay có khả năng kỳ diệu này, bác sĩ nói, Nhu cầu là vũ khí mạnh mẽ,
anh yêu, người đàn bà nói, bây giờ đã đủ triết lý và ma thuật rồi, chúng ta
hãy nắm tay và xoay xở với cuộc đời. Cô gái đeo kính đen tự buộc lọn tóc
vào nắm cửa, Bà có nghĩ là cha mẹ tôi sẽ nhận ra nó không, cô hỏi, Nắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.