MÙ LÒA - Trang 245

Bây giờ tới lỗi của con chó, thấy vắng người nó đi lục lọi, nó tự thưởng cho
cố gắng của nó, công bằng và tự nhiên thôi, và trong một chừng mực nào
đó, nó chỉ lối vào kho tàng, nghĩa là vợ bác sĩ và chồng bà rời nhà thờ với
các bao gần đầy của họ mà không ăn năn về tội trộm cắp. Nếu họ có thể
dùng phân nửa các thứ họ đã vớ được thì họ cũng vui lòng, còn nửa kia họ
sẽ nói, Tôi chả biết làm sao thiên hạ ăn được cái này, ngay cả khi bất hạnh
là chuyện phổ biến đối với mọi người, luôn luôn có kẻ bất hạnh hơn người
khác.

Báo cáo về các biến cố này, mỗi việc một vẻ, khiến mọi người trong

nhóm kinh ngạc và bối rối, phải nói là vì vợ bác sĩ có lẽ không tìm được
lời, thậm chí bà đã không kể nổi cho họ cảm giác hết sức kinh hoàng bà đã
trải qua ở cửa tầng hầm, khung chữ nhật sáng mờ chập chờn nơi đầu cầu
thang dẫn tới một thế giới khác. Lời mô tả các cặp mắt bị che của hình
tượng để lại một cảm giác đủ mạnh trong trí tưởng tượng của họ, mặc dù
trong nhiều cách khác nhau, chẳng hạn, người đàn ông mù đầu tiên và vợ
ông khá bực bội, đối với họ chủ yếu đó là sự bất kính không thể tha thứ. Sự
kiện toàn nhân loại bị mù là tai họa mà họ không chịu trách nhiệm, bất
hạnh này không ai có thể tránh, và chỉ vì lý do đó mà bịt mắt các hình
tượng thánh đối với họ là một tội không thể tha thứ, và nếu linh mục giáo
xứ đã làm việc đó thì còn tệ hơn. Phản ứng của ông già đeo miếng vải đen
che mắt khác hẳn, Tôi có thể hình dung bà đã bàng hoàng ra sao, tôi hình
dung một viện bảo tàng trong đó mọi bức điêu khắc đều bị bịt mắt, không
phải vì khi tới cặp mắt nhà điêu khắc không muốn khắc vào đá nữa, mà bị
che, như bà nói, bằng băng, như thể mù là chưa đủ, lạ là một miếng che
như của tôi không mang lại cùng kết quả, thậm chí đôi khi nó cho thiên hạ
một cảm nghĩ lãng mạn, rồi ông cười điều ông nói và cười chính mình. Còn
cô gái đeo kính đen, cô nói cô chỉ hy vọng sẽ không phải thấy phòng tranh
đáng nguyền này trong giấc mơ, cô đã có đủ ác mộng. Họ tự ý ăn thức ăn
thiu, họ chỉ có thế, vợ bác sĩ nói tìm thực phẩm ngày càng khó hơn, có lẽ họ
nên rời thành phố và về sống ở nông thôn, ở đó ít nhất thực phẩm họ nhặt
được tốt lành hơn, Và phải có dê và bò thả rông, chúng ta có thể vắt sữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.