MÙ LÒA - Trang 61

Bò chúi đầu xuống thang sẽ lúng túng lắm đây. Hắn giơ một tay lên xem
sợi dây còn đó không, rồi tiếp tục. Đúng như hắn đã tiên đoán, không dễ
xuống thang, nhất là vì chân hắn chẳng giúp gì được cho hắn, và bằng
chứng có ngay, tới giữa các bậc thang, một tay hắn trượt ra, toàn thân hắn
lảo đảo về một phía rồi bị kéo theo sức nặng chí tử của cái chân khốn nạn.
Cái đau trở lại tức khắc, như có kẻ đang cưa, khoan, và nện búa lên vết
thương, và chính hắn cũng chẳng biết giải thích làm sao hắn ngăn được
mình khỏi thét lên. Trong mấy phút, hắn cứ nằm sóng soài, mặt úp xuống.
Một cơn gió mạnh thổi sát đất làm hắn run rẩy. Hắn chẳng mặc gì ngoài cái
áo sơ mi và quần lót. Vết thương bị gí xuống đất, và hắn nghĩ, Nó có thể
nhiễm trùng, một ý nghĩ xuẩn ngốc, hắn quên rằng hắn đã kéo lê cái chân
trên mặt đất suốt từ phòng tới đây, sau đó hắn nghĩ để yên chí, Ôi dào,
nhằm nhò gì, họ sẽ chữa nó trước khi nó nhiễm trùng, rồi hắn xoay nghiêng
cho dễ với tay lên sợi dây. Hắn không tìm thấy nó ngay. Hắn quên hắn đã ở
vị trí dốc đứng so với sợi dây sau khi hắn lăn xuống thang, nhưng bản năng
bảo hắn nên nằm yên, rồi trí khôn của hắn hướng dẫn hắn khi hắn đổi sang
thế ngồi rồi từ từ lùi cho tới khi mông hắn đụng bậc thang đầu tiên, và với
cảm giác đắc thắng phấn khởi hắn nắm chặt sợi dây cứng trong bàn tay đưa
cao. Có thể cảm giác này cũng giúp hắn khám phá ra hầu như tức khắc một
cách di chuyển để vết thương không cọ trên mặt đất, bằng cách quay lưng
ra cổng chính rồi ngồi lên dùng cánh tay như đôi nạng, giống người què
thường làm, hắn nhích mông từng đoạn ngắn. Đi giật lùi, đúng, vì tình thế
này cũng như ở vào cảnh ngộ khác, kéo dễ hơn đầy nhiều. Bằng cách này
chân hắn ít đau hơn, vả lại sân trước hơi dốc xuống tới cổng nên cũng đỡ.
Còn sợi dây, hắn không sợ bị mất nó, đầu hắn gần như đụng dây. Hắn tự hỏi
có còn phải đi xa lắm không trước khi tới cổng chính, tới đó bằng chân,
bằng hai chân vẫn hơn, không giống như tiến giật lùi mỗi lần nửa gang tay.
Thoáng quên rằng mình mù, hắn quay đầu như để biết còn phải đi bao xa
và thấy mình đối diện với cùng một sắc trắng khôn dò. Có thể là đêm, có
thể là ngày, hắn tự hỏi, à nếu là ngày thì họ đã nhìn thấy mình, vả lại, họ chỉ
giao thức ăn sáng và đã lâu lắm rồi. Hắn ngạc nhiên thấy lập luận của hắn
nhanh và chính xác và hắn có thể lý luận, hắn nhìn mình dưới một cái nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.