MÙ LÒA - Trang 62

khác, một người mới, và nếu không khốn khổ vì cái chân này hắn sẽ thề
rằng trong cả cuộc đời hắn chưa bao giờ cảm thấy vui như thế. Lưng dưới
của hắn đụng miếng sắt ở chân cổng chính. Hắn đã tới nơi. Rúc bên trong
bốt gác để tránh lạnh, tên lính trực nghĩ gã đã nghe mấy tiếng động nhỏ
chẳng rõ là gì, dù vậy gã không nghĩ nó phát ra từ bên trong, chắc là tiếng
xào xạc bất chợt của cây cối, gió đã làm cho cành cây quẹt vào song hàng
rào. Sau đó là một tiếng động nữa, nhưng lần này khác, một tiếng sầm,
tiếng loảng xoảng thì đúng hơn, không thể do gió gây ra. Hốt hoảng, gã
lính ra khỏi bốt gác, ngón tay đặt trên cò khẩu súng máy, rồi nhìn về phía
cổng chính. Gã chẳng thấy gì. Nhưng tiếng động lại lớn hơn, như có kẻ
đang cào móng tay lên một mặt nhám. Miếng sắt trên cánh cổng, gã nghĩ
thầm. Gã định đi tới căn lều dã chiến nơi trung sĩ đang ngủ, nhưng khựng
lại vì nghĩ nếu gã báo động lầm thì sẽ nghe chửi đầy tai, mấy ông trung sĩ
không ưa bị quấy rầy lúc đang ngủ, ngay cả khi có lý do chính đáng. Gã
nhìn lại cổng chính và đợi trong trạng thái căng thẳng. Từ từ, giữa hai chân
song đứng, như một con ma, một khuôn mặt trắng bắt đầu xuất hiện. Mặt
một người đàn ông mù. Máu gã lính đông lại vì sợ, và hoảng sợ khiến gã
nhắm súng rồi nhả ra một tràng đạn ở tầm gần.

Tiếng nổ chát chúa lập tức làm bọn lính còn cởi trần chạy ra khỏi lều. Họ

là lính của biệt đội được giao phó nhiệm vụ gác nhà thương điên và người
bị nhốt bên trong. Viên trung sĩ đã ra hiện trường, Chuyện quỷ gì vậy, Một
thằng mù, một thằng mù, tên lính lắp bắp, Đâu, Nó kìa, gã dùng báng súng
chỉ cổng chính, Tao thấy ở đó đâu có cái gì, Nó kìa, tôi thấy nó. Bọn lính đã
mặc xong quân phục và đang đứng đợi thành hàng, súng ống sẵn sàng. Viên
trung sĩ ra lệnh, Bật đèn pha lên. Một tên lính nhảy lên sàn xe. Vài giây sau
các tia sáng lóa mắt rọi tới cổng chính và mặt tiền tòa nhà. Đâu có ai ở đó,
đồ ngu, trung sĩ nói, và ông sắp cho thêm vài tràng sỉ vả cùng kiểu thì thấy
sõng soài dưới cổng một vũng đen, trong ánh chói lòa đó. Mày thanh toán
nó rồi, ông nói. Khi ấy, nhớ tới nghiêm lệnh họ đã nghe, ông quát, Lùi lại,
cái này lây. Bọn lính lùi lại, hoảng sợ, nhưng tiếp tục nhìn vũng máu loang
chậm theo khe hở giữa những viên sỏi nhỏ trên lối đi. Mày nghĩ nó chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.