MÙ LÒA - Trang 65

khôn nguôi nói cô đi với họ. Lương tâm cô cắn rứt. Ngay khi họ xuất hiện
ở lối vào chính, một tên lính quát, Đứng lại, và như sợ khẩu lệnh này không
được để ý, dù rất hùng hồn, gã bắn chỉ thiên. Hoảng sợ, họ lùi vào bóng tối
của tiền sảnh, phía sau tấm ván dày của cánh cửa mở. Rồi vợ bác sĩ tiến tới
một mình, từ chỗ đang đứng bà có thể thấy cử động của tên lính và nấp kịp
lúc nếu cần. Chúng tôi không có gì để chôn người chết, bà nói, chúng tôi
cần một cái xẻng. Ở cổng chính, phía bên kia chỗ người mù ngã xuống, một
tên lính khác xuất hiện. Hắn là trung sĩ, nhưng không phải viên trung sĩ lúc
trước, hắn quát, Bà muốn cái gì, Chúng tôi cần một cái xẻng hay cái mai. Ở
đây không có, đi đi. Chúng tôi phải chôn xác chết, Khỏi bận tâm chôn cất
làm gì, cứ để đó cho nó rữa, Nếu chúng tôi cứ để xác nằm đó thì không khí
sẽ bị ô nhiễm, Thì cứ để nó ô nhiễm, tốt cho bà, Không khí luân chuyển ở
đây cũng như ở đó. Lý lẽ của bà thích đáng buộc tên lính suy nghĩ. Hắn đã
tới thay viên trung sĩ kia, ông ta đã hóa mù và lập tức bị đưa tới khu doanh
trại nhốt bệnh nhân trong quân đội. Khỏi cần nói, không quân và hải quân
cũng có căn cứ riêng, nhưng ít rộng lớn và ít quan trọng hơn, quân số của
hai lực lượng này ít hơn. Bà ta nói đúng, viên trung sĩ nghĩ, trong tình hình
như thế này chắc chắn cẩn thận bao nhiêu cũng không đủ. Như một biện
pháp an toàn, hai tên lính trang bị mặt nạ phòng hơi độc đã đổ hai chai
amoniac lớn lên vũng máu, hơi xông lên phảng phất vẫn làm bọn lính chảy
nước mắt và có cảm giác cay sè nơi cổ họng và mũi chúng. Cuối cùng trung
sĩ tuyên bố, Tôi sẽ xem làm được gì, Còn thức ăn của chúng tôi thì sao, vợ
bác sĩ hỏi, lợi dụng dịp này để nhắc hắn, Thức ăn vẫn chưa tới, Riêng trong
khu chúng tôi có hơn năm mươi người, chúng tôi đói, các ông đưa chúng
tôi không đủ, Cung cấp thực phẩm không phải là trách nhiệm của quân đội,
Phải có người lo vấn đề này vì Chính phủ cam kết nuôi chúng tôi, Đi vào
trong, tôi không muốn thấy ai ở cửa này, Còn cái xẻng thì sao, vợ bác sĩ
khư khư, nhưng viên trung sĩ đã bỏ đi. Giữa buổi sáng một giọng vang lên
trên loa phóng thanh trong phòng, “Chú ý, chú ý,” những người bị nhốt hớn
hở, họ nghĩ đây là thông báo về thực phẩm của họ, nhưng không, đó là về
cái xẻng, Ai đó nên đi lấy nó, nhưng đừng đi một nhóm, chỉ một người ra
thôi, Tôi đi, vì tôi đã nói chuyện với họ, vợ bác sĩ nói. Lúc bà đi qua cánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.