MÙ LÒA - Trang 77

thức ăn, kẻ khác bị lôi khỏi giấc ngủ vì sự sốt ruột bồn chồn của bọn dậy
sớm không do dự làm ồn hơn cần thiết và hơn mức có thể tha thứ khi người
ta sống chung trong doanh trại hay phòng ốc. Ở đây không chỉ có người
chín chắn và lịch sự, mà có cả nhũng kẻ thật thô bỉ muốn khuây khỏa mỗi
buổi sáng bằng cách khạc đờm và xì hơi không thèm để ý tới người hiện
diện, và nếu nói sự thật, họ cư xử tệ hại như thế suốt ngày, làm cho bầu khí
quyển càng nặng, và chả làm sao được, chỗ mở thoáng duy nhất là cửa ra
vào, còn các cửa sổ quá cao không với tới được.

Nằm bên chồng, thật sát vì giường hẹp, nhưng cũng vì tự ý, họ mất mát

gì giữa đêm để giữ lịch sự, để không cư xử như những kẻ mà có người gọi
là đồ con heo, vợ bác sĩ nhìn đồng hồ của bà. Hai giờ hai mươi ba. Bà nhìn
kỹ hơn, thấy kim giây đứng yên. Bà đã quên lên dây chiếc đồng hồ khốn
nạn, hay bà khốn khổ khốn nạn, vì ngay cả việc đơn giản này bà cũng
chẳng nhớ làm chỉ sau ba ngày cách ly. Không kìm được mình, bà bật khóc
tức tưởi, như thể tai họa tệ hại nhất bỗng xảy đến cho bà. Bác sĩ nghĩ vợ
ông hóa mù, điều ông rất sợ rốt cuộc xảy ra, và cuống lên định hỏi, Em bị
mù à, nhưng vào phút chót ông nghe tiếng bà thì thào, Không, không,
không phải, không phải, rồi tiếng thì thầm kéo dài, hầu như không nghe
thấy, hai cái đầu của họ chui dưới chăn, Em thật ngốc, em quen lên dây
đồng hồ, rồi bà tiếp tục nức nở, không dỗ được. Thức giấc trên giường bên
kia lối đi, cô gái đeo kính đen đi về phía tiếng nức nở, hai tay đưa ra, Bà
buồn, cần tôi giúp gì không, cô vừa hỏi vừa tiến tới, và chạm tay vào hai
thân người trên giường. Tính chín chắn đòi hỏi cô rút tay về lập tức, và
chắc chắn là bộ não của cô ban ra lệnh đó, nhưng tay cô không tuân theo,
nó chỉ chạm tinh tế hơn, dịu dàng vuốt ve tấm chăn dày và ấm, Cần tôi giúp
gì không, cô gái lại hỏi một lần nữa, và lúc này cô đã bỏ tay ra, giơ lên tới
khi nó lạc mất trong sắc trắng vô sinh, vô vọng đó. Vẫn nức nở, vợ bác sĩ ra
khỏi giường, ôm lấy cô gái và nói, Không có gì, tôi chỉ bỗng dưng thấy
buồn, Nếu bà vững chãi như thế mà ngã lòng thì thật không còn gì cứu vãn
chúng ta, cô gái phàn nàn. Bình tĩnh hơn, vợ bác sĩ nghĩ, nhìn thẳng cô,
Dấu hiệu viêm màng kết đã gần khỏi, thật đáng tiếc mình không thể nói cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.