MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 118

Trình Miễn ngớ ra, rồi cười rất rạng rỡ: “Không có sao, đi lính mà sợ

lạnh gì.” Anh nhìn cô, do dự rồi đưa tay phủi đi bông tuyết rơi trên đầu vai
cô, “Anh chỉ muốn nói trước với em một câu năm mới vui vẻ. Tránh khi bị
vây trên đỉnh núi Đông Bắc không có tín hiệu không liên lạc được.”

Hà Tiêu nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng kia, đôi môi khẽ động,

dường như muốn nói gì đó. Có điều xe buýt cô chờ đã sắp dừng lại, cô nhìn
Trình Miễn một cái, nói bốn chữ năm mới vui vẻ rồi nhanh chóng lên xe.
Khóe mắt liếc thấy Trình Miễn đi theo cô về phía trước, nhưng cuối cùng
không lên xe, bước chân dừng lại, lui về chỗ cũ, vẫy vẫy tay với cô cách
lớp cửa kính.

Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời.

Hà Tiêu nhìn thẳng đôi mắt kia, cho đến khi xe buýt chạy khỏi trạm

mới từ từ xoay người lại.

Trong xe cũng không có nhiều người, tuyết cũng càng rơi càng lớn

hơn. Bởi vì ngồi trong xe có hơi ấm, Hà Tiêu cũng không cảm thấy lạnh.
Chẳng qua cảm thấy con đường lúc về dường như dài hơn và chậm hơn lúc
đến một chút. Cả người cô cũng hơi mệt mỏi, nhưng đầu ốc lại không theo
khống chế cứ hồi tưởng lặp đi lặp lại ngày xưa.

Còn nhớ được cô và Trình Miễn quen biết nhau cũng không đẹp lắm.

Khi đó, quân đội phải hoán phòng nghìn dặm xa xôi đến một thành

phố khác, cô dậy thật sớm, lại chưa uống giọt nước nào. Sau khi đến đại
viện mới đã sớm không nhịn được nữa. Cửa xe quân sự vừa mở ra, cô mơ
mơ màng màng bắt lấy cánh tay của một người, ói đến mù trời mịt đất.

Sau đó cô được đưa đến đội y tế, mê man ngủ đến trưa, khi tỉnh lại trừ

mùi thuốc khử trùng làm bạn với cô ra chính là một cậu bé xa lạ. Cậu đang
gục ngủ bên giường, bị động tác của cô đánh thức, sửng sốt nhìn cô chằm
chằm một lát bỗng nở nụ cười sáng lạn: “Em tỉnh rồi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.