MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 119

Khi đó cô nhìn thấy cậu, lại đánh giá nơi xa lạ này, có chút sợ sệt:

“Đây là đâu? Ba mẹ em đâu?”

“Chú và dì đang bận thu dọn nhà mới, đây là đội y tế, em đã say xe,

còn nhớ không?” Trình Miễn đứng dậy rót cốc nước cho cô, nhìn dáng vẻ
cô ngu ngơ lại cười cười: “Quên thật rồi hả? Không phải quên luôn việc ói
đầy cả người anh chứ?”

Cô bị cậu nói thế đỏ mặt, nhỏ giọng nói câu xin lỗi, nhận lấy cốc

nước, cái miệng nhỏ nhắn uống vào. Trình Miên ngồi một bên gọt táo, đợi
cô uống nước xong thì quả táo cũng đã gọt sạch, trực tiếp đưa đến tay cô.

Cô cầm quả táo to, cắn một cái, nhai kỹ. Sau đó nhìn Trình Miễn nói:

“Không ngọt.”

Trong lúc nhất thời Trình Miễn hơi luống cuống tay chân, cậu gãi gãi

cái ót: “Cái này là anh lấy từ phòng bếp của đội y tế cho em, có thể không
dễ ăn. Chờ em khỏe rồi, anh mời em đến nhà anh, táo nhà anh ngọt lắm.”

Nhìn vẻ mặt cậu khẩn trương không biết làm sao, cô lại bật cười. Hai

mắt cong cong, trông rất xinh xắn. Trình Miên thấy cô vui vẻ cũng cười
theo.

Sau đó cô vừa ăn táo vừa trò chuyện với cậu: “Em không thích đại

viện này, anh thích không?”

“Anh cũng không thích, trước khi đến đây anh và mẹ ở thủ đô, xinh

đẹp hơn nơi này nhiều. Hơn nữa, ở nơi đó anh còn có hai người bạn nhỏ.”

Trình Miễn nói không ngớt cho cô nghe về đại viện quân khu tại thủ

đô xa xôi. Thỉnh thoảng cô bị biểu cảm và giọng điệu quái lạ chọc cười to.
Hai người cứ thế chơi suốt buổi chiều, cho đến khi lão Hà đến đội y tế dẫn
cô về nhà. Lúc tạm biệt lại có chút lưu luyến không rời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.