MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 172

Hà Tiêu trầm mặc, dùng khăn bông nhẹ nhàng lau tay, một lúc lâu,

mới ngẩng đầu hỏi "Anh trai anh ấy —— cũng là quân nhân phải không?"

Trình Miễn sửng sốt, cười: "Là không quân, còn là một anh hùng."

Ngày lễ ở quân khu từ trước đến giờ đều đơn giản mà náo nhiệt. Thứ

nhất là nhiều người, thứ hai là đều có nhiệt huyết, có thể náo loạn.

Hà Tiêu đã đón lễ mừng năm mới ở liên đội không ít lần, bởi vì khi

còn ở đại viện, khu làm việc và khu người nhà chỉ cách nhau cái chòi canh
gác, khi Tết đến, trẻ con trong viện đều thích chạy đến liên đội chơi đùa
cùng các chiến sĩ, không vì cái gì khác, chỉ là tổ chức náo nhiệt, vui mừng.

Hôm nay là rằm tháng giêng, mặc dù không thể mở trống ăn mừng lớn

giống như Tết âm lịch, nhưng cũng sẽ không thiếu điều gì. Hà Tiêu vừa đi
vào phòng ăn liền bị bọn họ làm cho sợ hãi, trong phòng treo đầy ruybăng
và bong bay, trên bàn bầy đầy các hàng bia, các món ăn ngon, dù mùi vị
như thế nào, chỉ là như thế này, cô cũng cảm thấy hốt hoảng

Cô nhìn Trình Miễn một cái: "Làm nhiều món phong phú như vậy,

phải yêu cầu cấp trên trợ cấp bao nhiêu?”

Trình Miễn cười nhạt nhìn, nghe cô hỏi như thế, chỉ nói: "Cơ hội có

thể ‘phô trương lãng phí’ một năm cũng chỉ có một hai lần, nhiều hơn nữa
cũng phải đề nghị cấp trên trợ cấp."

Huống chi, những thứ này dù nhiều, nhưng cũng không tính là đặc

biệt. Đều là một đám chiến sĩ hai mươi mốt tuổi, bọn họ cũng không cần
đặc biệt và sang trọng, mà là sung sướng cùng thỏa mãn, để đền bù tiếc
nuối không thể trở về nhà đoàn tụ .

Những thứ này, như vậy là đủ rồi.

"Đến bên này ngồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.